Từ sau đêm đó, ta bắt đầu chú ý Hứa Thầm nhiều hơn.
Hắn vẫn sống như thường ngày sáng sớm dậy rèn sắt, giữa trưa vào bếp nấu cơm, tối đến tắm rửa sạch sẽ, rồi chui vào chăn ngủ.
Không hỏi ta chuyện nhà mẹ đẻ. Cũng không đụng vào ta.
Hắn giống như một bức tường đá kiên cố, câm lặng, sạch sẽ, không hé nửa câu.
Cho đến một buổi trưa, trời oi nồng, ta vào gian rèn tìm ấm nước, bất chợt bắt gặp hắn đang thay áo.
Phía sau lưng hắn, một đường sẹo dài từ bả vai đến tận hông sâu đến tận xương.
Ta giật mình.
Không phải kiểu vết thương do công việc thường ngày, càng không giống sẹo từ dao chém thông thường.
Đó là… vết roi gân trâu, có gắn móc sắt.
Cách đánh ấy, chỉ có trong quân doanh.
Ta đứng sững, còn hắn quay lại nhìn ta, hơi ngẩn ra.
Hơi nước từ lò rèn khiến ánh mắt hắn như phủ một tầng mờ ảo.
Ta không hỏi, hắn cũng không nói.
Chỉ lặng lẽ buộc áo, rồi đưa cho ta bình nước còn ấm, giọng bình thản:
“Uống một ngụm cho đỡ khát.”
Đêm hôm đó, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Nằm trong chăn, tay ta sờ vào rương gỗ dưới giường nơi ta cất lệnh bài đồng kia.
Nếu hắn thực sự từng là người của Trấn Nam quân... Vậy thì hôm nay, đang ẩn náu điều gì?
Và ta, đã vô tình bước vào cuộc đời hắn, hay là bị kéo vào một cơn sóng ngầm?
Sáng hôm sau, khi ta còn đang cắt vải chuẩn bị may áo mới cho hắn, thì Tú bà Túy Yên Lâu đột nhiên tới cửa.
Dáng vẻ bà ta e lệ, lời nói thì khách khí:
“Bạch tiểu thư, không, phải gọi là Hứa phu nhân... Ta đến là để đưa đồ hồi môn của tiểu Lục.”
Ta liếc nhìn gói đồ màu đỏ trên tay bà ta, nhếch môi.
Lục Doanh, lại dám để người đến tận đây?
Chưa kịp mở lời, thì bà ta đã lén lút nhét một phong thư nhỏ vào tay ta, cười khan:
“Cô nương ấy nói… nếu cô muốn biết thân thế thật của ‘phu quân’, có thể đọc thử.”
Ta cụp mắt, tay siết chặt phong thư, cười nhạt:
“Tú bà, người nên biết rõ một điều”
"Nếu Lục Doanh là kẻ chơi cờ giỏi, thì cô ta cũng đừng bắt chước làm gì. Học chưa tới nơi tới chốn, chỉ tự rước họa, bị nuốt ngược nước cờ vào bụng."
Tú bà tái mặt, vội cúi đầu rời đi.
Ta chờ bà ta đi khuất, mới xé mở phong thư.
Bên trong chỉ vỏn vẹn một câu:
“Người nàng cưới, không phải Hứa Thầm.”
Hắn tên thật là... Lục Uyên.”
Ta ngồi phịch xuống ghế, trái tim như có người dùng búa nện mạnh.
Lục Uyên?
Lục Uyên của mười năm trước đệ nhất thân vệ Trấn Nam tướng quân, nổi danh với danh hiệu “Quỷ ảnh vô thanh”, từng một mình diệt sạch trại thổ phỉ giữa đêm mưa gió, là kẻ mà triều đình treo giải thưởng cao nhất... rồi đột ngột “chết trận” trong lần phản loạn cuối cùng của Trấn Nam quân.
Người ấy... chính là phu quân hiện tại của ta?
Ta đột nhiên nhớ lại, khi ta hỏi tên, hắn chỉ cười nhàn nhạt nói:
“Ta không quan trọng tên gọi.”
Hắn chưa từng nhận là Hứa Thầm. Chỉ là... ta gọi như vậy, hắn cũng không phản đối.
Buổi tối hôm đó, ta đứng trước lò bếp, tay cầm con dao thái rau mà phát ngẩn.
Hắn ngồi bên ngoài, mài dao rèn, ánh lửa loé lên từng hồi.
Rất lâu sau, ta chợt hỏi vọng ra:
“Nếu có người gọi chàng là Lục Uyên... chàng có quay đầu lại không?”
Tiếng đá mài đột nhiên ngừng lại.
Cả sân nhà rơi vào một khoảng lặng kỳ dị.
Ta tưởng hắn không nghe thấy, hoặc không định trả lời.
Nhưng một lát sau, hắn bước vào bếp, cúi đầu, nói bằng giọng khàn trầm:
“Người chết... thì nên để yên trong mộ.”
“Nếu có ai cố gọi lại, vậy thì chỉ có thể là kẻ đào mộ thôi.”
Hắn ngẩng lên, ánh mắt đen sâu thẳm như biển đêm, dừng trên ta, chậm rãi hỏi:
“Nàng muốn làm người sống bên cạnh ta, hay làm kẻ đào mộ?”
Ta nhìn hắn, đột nhiên thấy trong lòng bốc lên một luồng khí lạnh không phải vì sợ.
Mà là... hồi hộp.
Hồi hộp vì ta biết người mà ta cưới, còn đáng sợ hơn bất kỳ kẻ nào mà ta từng gặp.
Nhưng lạ thay… ta không lùi bước.
Ta đáp, từng chữ rõ ràng:
“Ta chỉ là người đắp thêm đất cho phần mộ đó để nó chôn sâu hơn chút nữa.”
Hắn nhìn ta thật lâu. Sau đó, xoay người ra khỏi bếp.
Chỉ để lại một câu:
“Tốt.”