Tiếng pháo nổ vang trời.
Khăn voan đỏ che trước mắt, mơ hồ hiện ra bóng người qua tấm sa mỏng. Trống nhạc, hỷ liễn, hỷ chúc... từng thứ đều giống hệt kiếp trước.
Ngay cả tiếng gõ cửa dồn dập kia, cũng không sai lệch nửa phần.
“Không ổn rồi! Có người đến phá hôn sự!”
Câu nói ấy vừa vang lên, tim ta đã lạnh đi một nửa.
Người tới, quả nhiên là nàng ta.
Lục Doanh, nữ nhân từng dùng bụng bầu của mình và nước mắt của kẻ yếu, quỳ xuống trước cửa phủ cầu xin ta thu nhận.
Kết quả, ta mềm lòng. Mà hắn, Lương Vân Quy thì chỉ cần một ánh mắt đẫm lệ kia, liền vứt bỏ cả chính thê là ta.
Kiếp trước, ta cho nàng ta một chỗ đứng. Đổi lại, nàng ta cướp chồng, hại mạng con ta, thậm chí khiến phụ mẫu ta chịu nhục rồi treo cổ chết trong đêm mưa.
Kiếp này?
Ta chậm rãi đưa tay, tự mình vén khăn voan đỏ.
Cả sảnh cưới im phăng phắc.
Người người ngỡ ngàng nhìn ta bước ra, mặt không son phấn, chỉ có ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Phía dưới bậc tam cấp, Lục Doanh đang quỳ.
Bụng nàng ta nhô cao, đôi tay run rẩy đặt lên, gương mặt trang điểm nhạt nhòa vì nước mắt.
“Tiểu thư…” nàng ta nức nở, “nô tỳ cầu xin người. Lục Doanh đã mang cốt nhục của công tử… xin người ban cho một chốn dung thân, chỉ làm một tiểu thiếp, tuyệt không dám tranh giành…”
Tiếng xì xào thương hại vang lên bốn phía.
Ta cười khẽ. Lạnh.
Bước xuống từng bậc một, ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, từng câu từng chữ lạnh như băng:
“Mang thai cốt nhục họ Lương, vậy quỳ ở phủ Bạch gia ta làm gì?”
Lục Doanh sững người. Kịch bản của nàng ta, không có câu thoại này.
Ngay lúc ấy, tiếng vó ngựa vang lên. Một bóng người vội vã từ xa phi đến.
Lương Vân Quy.
Hắn nhảy xuống ngựa, chưa kịp nói câu nào, đã nhào tới đỡ Lục Doanh: “Ninh nhi, sao nàng lại ra mặt như vậy? Hôm nay là ngày vui của chúng ta!”
Chúng ta?
Khóe môi ta nhếch lên, lạnh lẽo như sương đêm đầu đông.
Ta cúi xuống, nhặt tấm khăn voan đỏ vừa rơi, dùng nó chậm rãi lau sạch bụi bẩn vướng trên tay, rồi thong thả nói:
“Lục Doanh tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ta?”
Ta ngẩng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Trâu ngựa, chẳng phải sinh ra là để cưỡi sao?”
Lục Doanh mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
Hỷ bà bên cạnh cuống quýt định trùm khăn lại cho ta, thì ta đã giật lấy, ném thẳng vào người Lục Doanh.
“Chỉ tiếc, ta mệnh bạc, không chịu nổi một đầu bài Túy Yên Lâu như ngươi làm trâu làm ngựa.”
“Cút.”
Nàng ta cắn môi đến bật máu. Nhưng ta không nhìn nữa.
Ánh mắt ta lúc này, đã rơi vào người kẻ đang rèn sắt phía xa, giữa ánh lửa lập lòe.
Chiếc áo vải sẫm màu, thắt lưng đỏ. Hai tay cuồn cuộn cơ bắp, ánh mắt điềm tĩnh, chẳng mảy may để tâm đến náo động phía này.
Giữa một đám người chỉ biết xem trò vui, chỉ có hắn là thật thà làm việc.
Ta nắm chặt khăn voan đỏ, từng bước bước tới bên hắn.
“Ngươi.”
“Hôm nay là ngày đại hỷ, có muốn cưới vợ không?”
Hắn dừng búa, quay đầu, đôi mắt đen sâu hun hút dừng lại trên người ta.
Rồi rất khẽ… hắn gật đầu.
Từ khoảnh khắc đó, vận mệnh toàn bộ câu chuyện… đã rẽ lối.