Sau buổi sáng náo loạn, ta những tưởng sẽ không còn ai dám làm phiền.

Nhưng ta đã đánh giá thấp trí tò mò của thiên hạ.

Buổi trưa vừa mới dọn cơm, thì ngoài ngõ đã vang lên tiếng rì rầm:

“Ngươi nghe chưa? Bạch tiểu thư gả cho một tên thợ rèn đấy!”

“Không phải bị ép à? Sao nghe nói là tự mình bước tới, lại còn… cầm khăn voan hỏi cưới hắn trước mặt bao người!”

Lại có người chậc lưỡi:

“Thật đúng là… danh môn khuê tú, cũng có ngày rơi vào tay phàm phu tục tử…”

Ta bưng bát cơm, vừa nhai vừa nghĩ, có vẻ như ta phải sống chung với mấy lời này một thời gian dài.

Mà đối diện ta Hứa Thầm đang ăn cơm như thường. Tay cầm đũa lớn, gắp rau ăn thịt, uống canh, không hề tỏ ra xấu hổ hay lúng túng.

Cứ như người ta đồn cưới tiểu thư Bạch phủ, là chuyện sáng nào cũng xảy ra ở đầu ngõ.

“Ngươi không để tâm à?” ta hỏi.

Hắn ngẩng đầu, trầm giọng:
“Để tâm cái gì?”

Ta ngừng một nhịp, đáp:

“Người ta nói ta là thiên kim gả cho thợ rèn.”
“Còn ngươi… là kẻ trèo cao.”

Hắn gắp một miếng cá, đặt vào bát ta, điềm nhiên nói:

“Ta ăn cơm của ta, ngủ giường của ta, sống đời của ta.”

“Miệng người… ta không rèn được, nên cũng không quản.”

Ta suýt thì nghẹn miếng cá.

Quả nhiên, tên thợ rèn này, miệng lưỡi cũng có phần rèn bén đấy.


Buổi chiều, ta dạo quanh gian nhà nhỏ mới dọn vào.

Đây là một viện cũ trong xóm thợ, phía trước là lò rèn, sau là phòng ngủ, gian bếp đơn sơ. So với Bạch phủ từng ở, đúng là chênh lệch một trời một vực.

Thế nhưng, gian phòng rất sạch sẽ. Mỗi viên gạch lát đều không bụi, đến tấm rèm cũng được giặt bằng nước hoa mộc. Không giống chốn đàn ông độc thân ở chút nào.

“Ngươi thường xuyên dọn dẹp à?” ta nghiêng đầu hỏi hắn.

Hứa Thầm lúc ấy đang lau lưỡi búa rèn, nghe vậy chỉ gật đầu:
“Nhà của mình, không sạch thì ở kiểu gì?”

Lại nữa.

Hắn nói mấy câu đơn giản mà nghe ra… lại mang theo thói quen của người từng sống có quy củ, có nề nếp. Không giống dân đinh bình thường.

Ta nhíu mày nhìn hắn thêm mấy lần, định mở miệng, thì một tiếng “két” vang lên ngoài cổng.

Một tiểu đồng chạy vào, đưa tới một gói đồ được bọc kín.

“Có người để lại cái này trước cổng. Không nói tên.”

Ta mở ra xem là một tấm lệnh bài bằng đồng, mặt trên khắc chữ mờ mờ:
"Trấn Nam quân phủ Tư binh."

Tay ta cứng lại.

Trấn Nam quân… là thân binh dưới trướng một trong bốn đại trấn tướng của tiền triều. Thân phận không tầm thường, binh quyền cực nặng, mười năm trước từng lập đại công nơi biên giới, sau đó đột ngột bị giải tán.

Còn lệnh bài này… ta từng thấy một lần.

Kiếp trước, Lương Vân Quy lúc cướp quyền đã truy tìm tàn dư của Trấn Nam quân, treo thưởng ngàn lượng cho mỗi lệnh bài bắt được.

Nhưng đến cuối cùng, chưa từng bắt được một ai.

Ta vô thức siết chặt mảnh đồng trong tay.

Ngẩng đầu nhìn về phía cửa Hứa Thầm đang cởi áo, xắn tay rèn sắt, vai và lưng rắn chắc, trần trụi dưới nắng chiều.

Thợ rèn à?

Một thợ rèn bình thường, sao lại có lệnh bài Trấn Nam quân phủ?


Cuối ngày hôm đó, ta đặt mảnh đồng vào hộp kín, giấu dưới đáy rương.

Đêm xuống, Hứa Thầm trở về, người dính đầy tro bụi.

Ta ngồi thêu, nhìn hắn bước vào rửa mặt như thường, lại cẩn thận rửa tay trước khi bước vào phòng ngủ, không làm bẩn gối ta, không để tro dính vào màn.

Hắn chẳng hỏi ta điều gì, ta cũng chẳng nói ra mảnh đồng đồng ấy.

Chỉ có một chuyện, đêm ấy… trước khi ngủ, hắn thấp giọng hỏi ta một câu:

“Nếu có người tìm đến hỏi về ta, nàng… sẽ trả lời sao?”

Ta chậm rãi quay đầu, nhìn vào mắt hắn.

Trong đáy mắt ấy, không có sợ hãi. Chỉ có một tầng lặng yên, như mặt hồ đêm lặng gió.

Ta đáp:

“Ta sẽ hỏi lại bọn họ: ‘Các ngươi là gì của phu quân ta?’”

Hứa Thầm nhìn ta, hơi mỉm cười.

Lúc này ta mới nhớ ra từ hôm thành thân đến giờ, hắn chưa bao giờ xưng tên.

Mà ta… vẫn gọi hắn là “người thợ rèn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play