Hỷ nhạc tắt sớm.

Phòng cưới không kết đèn lồng đỏ, không trải chiếu thêu loan phượng, cũng chẳng có ai đưa trà lễ.

Chỉ có ta và hắn một chiếc bàn cũ, hai chén rượu nhạt. Ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi qua rặng liễu, phất phơ tấm rèm rách treo lệch.

Hắn ngồi trước mặt ta, tay cầm bầu rượu, lặng lẽ rót ra hai chén. Rượu vào chén, không văng một giọt.

Động tác đó, rất không giống một thợ rèn thô kệch.

Ta thu ánh mắt, không hỏi. Chỉ cầm lấy chén rượu, cụng một cái nhẹ.

“Uống.”

Hắn ngước nhìn ta, rồi cũng uống cạn.

Sau đó, không nói gì, hắn đứng dậy lấy chiếc áo ngoài vắt bên cửa, chuẩn bị bước ra.

“Đi đâu?” Ta hỏi.

“Ngủ ngoài.” Giọng hắn thấp và bình.

“Vì sao?”

Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn ta không tránh né: “Nương tử chưa muốn động phòng. Ta không ép.”

Ta bật cười.

Người này... nói chuyện tuy đơn giản, nhưng từng câu đều khiến người ta không thể phản bác.

Ta chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn một lát, rồi nhẹ giọng nói:

“Ta chưa nói không muốn.”

Ánh mắt hắn khẽ động.

Ta đứng dậy, tay cầm chén rượu còn vơi nửa, từng bước đi đến trước mặt hắn. Dưới ánh đèn dầu leo lét, bóng ta và hắn đổ chồng lên nhau.

“Ngươi biết ta là ai không?” Ta hỏi.

Hắn nhìn ta, thành thật đáp: “Không biết.”

Ta mím môi cười nhạt: “Ta là tiểu thư của Bạch phủ. Hôm nay ngươi cưới ta, đồng nghĩa với việc kết thù cùng Lương phủ.”

“Ngươi không sợ?”

Hắn im lặng một lúc, rồi trả lời:

“Không sợ.”

Ta nhướn mày: “Vì sao?”

Ánh mắt hắn chợt trầm xuống. Hắn cúi đầu, nói nhỏ, như chỉ để ta nghe:

“Vì nàng… là người của ta.”

“Cả đời này, chỉ có thể là ta.”


Ta siết chặt chén rượu trong tay.

Một cơn gió từ khe cửa lùa vào, tấm rèm vải khẽ lay. Cảm giác ớn lạnh từ cổ tay truyền đến, nhưng tâm lại nóng bừng.

Hắn, rõ ràng chỉ là thợ rèn vô danh. Nhưng lời nói, dáng đứng, cả ánh mắt kia... chưa từng mang theo nửa phần thấp kém.

Người như hắn... sao có thể thực sự là dân thường?

Ta lùi lại một bước, ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Hắn đáp ngay: “Hứa Thầm.”

Ta nhắc lại cái tên trong đầu, không quen, không nghe qua.

“Không có họ?”

“Có. Họ Hứa.”
Ngữ khí không đổi, nhưng đáy mắt hắn... thoáng qua một tia ý cười mơ hồ.

Ta không hỏi nữa. Hắn cũng không giải thích.

Trong phút chốc, căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Không ngột ngạt. Chỉ là… kỳ lạ đến mức khiến người ta cảm giác như đang đứng trước một kẻ từng giết người mà mặt không biến sắc.


Đêm ấy, chúng ta cùng nằm trên một giường. Không ai đụng vào ai.

Nhưng trong giấc mộng mơ hồ, ta nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ bên tai.

Giọng hắn, rất thấp, như đang tự nói với chính mình:

“…Cuối cùng, cũng tìm được nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play