Gió xuân thổi qua, cuốn theo mùi khói hương và cả tiếng xì xào bàn tán hỗn loạn sau lưng ta.
Ta vẫn đứng thẳng lưng, khăn voan đỏ trong tay khẽ lay động theo từng nhịp thở.
Người thợ rèn kia, rốt cuộc cũng đặt búa xuống. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm, chất giọng trầm thấp cất lên:
“Nương tử muốn cưới, ta liền cưới.”
Một câu nói nhẹ nhàng, chẳng hề do dự.
Không ai ngờ, trước bao ánh mắt trừng lớn kinh hoảng, ta thực sự nâng khăn voan đỏ lên, khoác lên đầu mình lần nữa lần này, là đứng bên cạnh một kẻ không ai biết tên.
Hỷ bà run rẩy bước đến, không biết phải làm gì, còn chưa mở miệng, ta đã hờ hững lên tiếng:
“Từ giờ trở đi, người ta muốn gả, không phải Lương Vân Quy.”
“Lễ cưới này, không hủy. Chỉ là đổi người.”
“Ngươi….!”
Một tiếng quát tức giận vang lên.
Lương Vân Quy lao tới, định kéo tay ta lại, nhưng một bóng người đã chắn trước mặt hắn.
Keng!
Lưỡi dao rèn còn nóng, sáng loáng, đã chạm thắt lưng hắn.
Người thợ rèn ấy không nói một lời, chỉ đứng đó, ánh mắt lãnh đạm.
Hắn không cần bày sát khí, bởi lưỡi dao trong tay hắn, đã đủ khiến kẻ trước mặt câm lặng.
Ánh mắt hắn liếc qua Lương Vân Quy một cái, rồi xoay người nhìn ta:
“Nương tử, nàng muốn thành thân bây giờ, hay... xử lý hắn trước?”
Toàn trường sững sờ.
Ta chậm rãi cười lạnh, liếc qua gương mặt tái mét của Lương Vân Quy, kẻ từng quỳ gối vì một nữ nhân khác, trước chính lễ thành hôn của hắn và ta.
Kiếp trước, ta quỳ.
Kiếp này, để hắn quỳ!
Ta khẽ nhấc tay, chỉ xuống bậc thềm:
“Quỳ đi.”
Lương Vân Quy không tin vào tai mình: “Ngươi… ngươi dám? Vì một tên thợ rèn mà dám sỉ nhục ta?”
Ta bước đến sát hắn, nhẹ giọng nói từng chữ:
“So với việc ngươi từng dắt kỹ nữ có thai đến phá hôn sự của ta… ta còn khách khí quá rồi.”
“Quỳ.”
“Nếu không, ta sẽ để hắn... bẻ gãy chân ngươi.”
Người thợ rèn phía sau khẽ nhấc dao, không chút biểu cảm.
Cuối cùng, trước ánh mắt đám đông, Lương Vân Quy kẻ từng cao ngạo cưỡi ngựa đến rước dâu, lại bị ép phải quỳ gối tại chính hôn lễ của mình.
Còn ta, nắm tay người thợ rèn, quay bước đi thẳng vào trong hỷ đường.
Tiếng pháo lại nổ lên.
Chỉ khác là, tân lang đã đổi.
Ta bước từng bước vững vàng. Người bên cạnh, lưng thẳng vai rộng, bàn tay lớn khẽ siết lấy tay ta, nóng rực và rắn chắc.
Trong mắt mọi người, hắn chỉ là một kẻ làm nghề rèn thô kệch. Nhưng chỉ có ta khi gần hắn mới cảm nhận rõ… đây không phải một người phàm đơn giản.
Hắn cúi người, ghé tai ta nói khẽ, giọng rất nhẹ, nhưng từng chữ rơi vào tim ta như lửa cháy:
“Từ giờ trở đi, nàng là người của ta.”
“Bất cứ ai từng khiến nàng khóc... đều phải quỳ.”