Buổi sáng ở Thanh Hà luôn bắt đầu bằng mùi rơm rạ, tiếng gà gáy và làn sương mỏng manh phủ quanh vạt đồi. Trình Du Nhi thức dậy sớm, gấp chăn, sửa lại góc giường rồi vươn vai bước ra sân. Mẹ cô vẫn còn nằm nghỉ trong nhà, giấc ngủ có vẻ yên hơn mọi hôm.
Cô dạo một vòng quanh vườn sau, ngắm mấy bụi rau mới nhú lên sau cơn mưa tối qua. Bỗng nhớ hôm trước nghe bà Lục hàng xóm nhắc có hồ nước tự nhiên sau làng, cô quyết định sẽ đi xem thử. Biết đâu có thể tìm được nguồn nước sạch hoặc thêm nguyên liệu cho món ăn mới.
Mang theo chiếc giỏ tre, cô theo con đường đất nhỏ len qua những rặng tre. Hồ bánh giò – tên gọi khiến cô bật cười. Chẳng rõ cái tên ấy từ đâu ra, nhưng nghe vừa mộc mạc vừa dễ thương. Sau mươi phút đi bộ, cô đã đến nơi.
Hồ không lớn, nước trong vắt, mặt hồ lặng như tờ. Ven hồ có những cụm rau sam, rau má mọc hoang, vài bụi cải dại xanh mơn mởn. Một vài bà thím trong làng đang ngồi giặt quần áo, trò chuyện rôm rả. Du Nhi lễ phép chào hỏi rồi cúi xuống hái rau.
Cô không biết rằng từ một gò đất gần đó, Hàn Kính đang đứng nhìn. Người đàn ông cao lớn khoanh tay, dựa vào thân cây, đôi mắt sâu lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của cô gái nhỏ đang lúi húi bên bờ nước. Mỗi lần cô cúi xuống, nhăn mày vì không phân biệt được rau nào ăn được, anh lại khẽ cong môi, như muốn bật cười.
"Mới hôm qua còn nói không quen việc đồng áng, hôm nay đã ra tận hồ hái rau," anh lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng áo nâu nhạt kia.
Du Nhi vừa hái được một nắm rau má, đang định đứng dậy thì trượt chân, mất đà ngã nhào xuống mép hồ. Cô hốt hoảng vung tay giữ thăng bằng, nhưng bùn đất trơn trượt khiến cơ thể đổ nghiêng sang một bên.
Một cánh tay rắn chắc bất ngờ kéo cô lại, vòng qua eo. Cô ngước lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt lạnh lùng quen thuộc.
“Lại là ngài... Tướng quân thích dọa người lắm sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT