Cố phu nhân là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nhưng ấn tượng đầu tiên không phải là vẻ ngoài ấy, mà là cảm giác ấm áp, yên bình bao quanh bà.
Bà giống như người lớn lên trong tình yêu, và cũng rất giỏi yêu thương người khác.
Lúc này, bà đang ngồi xổm trước mặt Cố Ngọc, ánh mắt dịu dàng, tầm nhìn ngang bằng với cậu.
“Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Cố Ngọc ôm con thú bông trong lòng, khẽ gật đầu.
Từ cuộc nói chuyện của hai người ban nãy, cậu đã thu thập được không ít thông tin, cơ bản cũng đoán ra được người phụ nữ trước mặt muốn nói gì với mình.
Nhưng cậu không quan tâm. Dù là quá khứ hay hiện tại, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh và sắp xếp là được.
“Ta sẽ không xem con như một người thay thế.”
“Nếu con đồng ý, ta có thể làm mẹ của con, là người nhà của con.”
Cố Ngọc khẽ ừ một tiếng. Thật ra cậu cũng không để tâm đến việc bị coi là vật thay thế, cũng không cảm thấy tức giận vì điều đó.
Chỉ là, có một chuyện cậu vẫn chưa hiểu rõ. Cậu nghiêng đầu, hơi bối rối hỏi: “Vậy... con cần phải làm gì?”
Cố phu nhân bật cười. Nụ cười của bà dịu dàng, khiến người ta không tự chủ cũng thấy lòng ấm lên.
“Con chỉ cần chấp nhận tình yêu của chúng ta là đủ rồi.”
Cố phu nhân cúi người, đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Ta sẽ cố gắng trở thành một người mẹ đủ tốt.”
Cố Ngọc chớp mắt. Cậu trông như có phần lúng túng, nhiều hơn là ngơ ngác, ngơ ngác vì nụ hôn ấy.
Không biết bao lâu sau, cậu mới khẽ đưa tay chạm lên trán mình.
Cậu không nói gì, chỉ ôm chặt con thú bông, rồi mím môi: “Cách ra mệnh lệnh như vậy không đúng, quá chung chung.”
Cố phu nhân thoáng sững người.
Cố Ngọc cúi đầu, tóc mái mềm rủ che gần hết đôi mắt, giọng nhỏ nhẹ.
“Nếu muốn con làm gì, thì phải đưa ra yêu cầu rõ ràng, mệnh lệnh cụ thể. Nếu không, con sẽ không biết phải làm thế nào.”
Cho cậu một mệnh lệnh rõ ràng, chỉ cho cậu một phương hướng, để cậu biết lý do mình tồn tại.
Giống như trước đây, không cần thay đổi gì cả.
Cố Ngọc không phải ai nói gì cũng nghe. Nhưng cậu có thiện cảm với Cố phu nhân, sẵn lòng nghe bà nói, nên cũng sẵn sàng dạy bà cách ra mệnh lệnh đúng.
Cố phu nhân ngẩng đầu, liếc nhìn phó quan đang đứng bên cạnh, rồi kiên nhẫn nói tiếp với Cố Ngọc.
“Không sao đâu. Ta sẽ từ từ dạy con. Trước tiên, con cần ghi nhớ một điều: con chỉ cần làm những gì con thật sự muốn, những việc khiến con thấy thích.”
“Dĩ nhiên, tiền đề là phải hợp pháp và đúng đạo đức.”
“Ban đầu chưa hiểu cũng không sao, ta sẽ dạy con từng chút một.”
“Đây có phải là mệnh lệnh không?”
“Nếu con cần nghe như vậy, thì đúng, đây là mệnh lệnh.”
Vừa nghe xong, Cố Ngọc như trút được gánh nặng. Như thể đã tìm được một thứ gì đó rõ ràng. Cậu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau đó, cậu do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Con... con hơi buồn ngủ.”
“Ta sẽ bảo người sắp xếp phòng cho con ngay.”
Cố phu nhân cho Cố Ngọc ở phòng tầng ba, đối diện với phòng của con trai thứ hai – Cố Niên.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa và dỗ cậu ngủ, bà đi tìm Cố Hướng Vãn.
“Vài ngày tới cần tìm bác sĩ đến kiểm tra toàn diện cho đứa trẻ đó, cả thể chất lẫn tinh thần.”
Còn chưa kịp để Cố Hướng Vãn lên tiếng, phó quan Siegel đã cung kính gật đầu: “Vâng, phu nhân.”
Cố Hướng Vãn đón bà, hai người trao nhau một nụ hôn.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Đứa bé đó ngoan chứ?”
Cố phu nhân đáp: “Rất ngoan. Phải nói là... quá ngoan.”
“Nó còn yếu ớt hơn bất cứ đứa trẻ nào của chúng ta, cần được đối xử thật nhẹ nhàng.”
…
Cố Ngọc trở mình, úp mặt vào chiếc gối mềm. Tối nay là một đêm yên tĩnh, nhưng không biết bao lâu sau, cậu lại mở mắt trong bóng tối.
Vẫn không ngủ được.
Dù cơ thể đã rất mệt, cậu vẫn không thể ngủ.
Đây là thói quen từ kiếp trước. Trong mạt thế, bác sĩ hiếm như vàng, người có dị năng chữa trị càng hiếm hơn, mà cậu là người duy nhất.
Bệnh nhân không chỉ tìm đến ban ngày.
Cậu phải không ngừng kéo người từ ranh giới giữa sự sống và cái chết trở về, ngày đêm không dứt.
Nguyện vọng lớn nhất của Cố Ngọc khi đó chỉ là có thể ngủ một giấc thật ngon, không bị đánh thức giữa chừng, dù chỉ vài tiếng.
Nhưng trong thế giới như địa ngục ấy, một mong muốn nhỏ nhoi như thế cũng là điều xa xỉ.
Cho đến tận khi chết đi, cậu vẫn chưa từng thực hiện được mong ước đó.
Giờ đây, cuối cùng cũng có cơ hội được ngủ một giấc bình yên… nhưng Cố Ngọc vẫn không ngủ được.
Từ lúc bước vào thế giới này, cậu luôn cảm thấy bất an.
Trước kia, cậu tồn tại để chữa lành. Chỉ cần tuân theo mệnh lệnh, đi đúng lộ trình định sẵn là được. Nhưng bây giờ thì sao?
Hiện tại, cậu như trở thành kẻ vô dụng. Không có giá trị tồn tại.
Dù là trong mạt thế, Cố Ngọc cũng không thực sự được yêu quý.
Lần đầu tiên được cứu sống, bệnh nhân sẽ biết ơn. Lần thứ hai, họ có thể thấy may mắn. Nhưng đến lần thứ ba, thứ tư... mọi thứ bắt đầu đổ vỡ.
Họ giãy giụa trong đau đớn, vừa chửi rủa, vừa cầu xin cậu để họ chết đi. Dù cậu đã chữa lành tất cả vết thương, phục hồi toàn bộ cơ thể họ.
Họ vẫn cầu xin cái chết. Trong quá trình điều trị lặp đi lặp lại, họ gần như phát điên.
Từ đó, Cố Ngọc hiểu rằng việc cứu một người về mặt tinh thần còn khó hơn cứu về thể xác.
Nhưng cậu không biết làm sao để chữa lành tâm hồn người khác. Cậu cảm thấy bất lực, thấy mình là một bác sĩ tồi. Dù cứu được mạng người, cậu chỉ có thể bất lực nhìn họ sụp đổ.
Nhưng dù không đủ tư cách, ít nhất khi đó cậu vẫn là bác sĩ. Vẫn còn việc để làm, vẫn có giá trị.
Còn bây giờ, thế giới này không cần cậu nữa.
Kỹ thuật y tế nơi đây đã quá tiên tiến. Phòng chữa trị có thể xử lý gần như mọi loại bệnh tật, không có mạt thế, không có hiểm họa rình rập. Chỉ có yên bình và đủ đầy.
Trong bóng tối, Cố Ngọc mở mắt, lòng vừa ngưỡng mộ thế giới này, vừa hoang mang và buồn bã cho chính mình.
Cậu chẳng còn biết làm gì ngoài việc chữa trị. Mất đi dị năng chữa lành, cậu chẳng khác gì một người vô dụng.
Ngày trước, mệnh lệnh dành cho cậu là chữa trị. Dù đôi lúc cực khổ, nhưng đó là việc cậu làm được.
Còn bây giờ, mệnh lệnh lại là — không cần làm gì cả, chỉ cần tiếp nhận tình yêu của người khác là đủ.
Cố Ngọc đột nhiên thấy có chút khổ sở. Cậu không biết liệu mình có thể làm tốt không. Cậu không muốn làm Cố phu nhân thất vọng.