Tôi ngồi trong phòng khách của biệt thự Tần gia, nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ treo tường. Đã gần mười giờ tối, nhưng Tần Gia Hạo vẫn chưa về. Không cần đoán, tôi cũng biết anh ta đang ở đâu – chắc chắn lại bị Tô Nhiễm quấn lấy với những màn kịch ngây thơ quen thuộc của cô ta. Năm năm hôn nhân đã dạy tôi rằng, với một người như Gia Hạo, sự trung thành chỉ là một lời hứa thoáng qua.Tôi không buồn, cũng chẳng tức giận. Những cảm xúc ấy đã bị mài mòn từ lâu. Giờ đây, tôi chỉ thấy buồn cười khi nghĩ đến Tô Nhiễm, cô gái trẻ với đôi mắt long lanh và nụ cười giả tạo, đang cố hết sức để chen chân vào cuộc sống của tôi. Cô ta nghĩ mình có thể làm tôi gục ngã bằng những trò vặt vãnh sao? Thật trẻ con.Sáng nay, tôi đã chứng kiến một màn kịch điển hình của Tô Nhiễm. Tôi đến văn phòng Tần thị để gặp bố chồng, ông Tần, thảo luận về một dự án hợp tác với Lâm thị. Khi tôi vừa bước vào sảnh chính, Tô Nhiễm đã xuất hiện, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tóc buộc cao, trông như một nữ sinh vô hại. Cô ta đứng cạnh Gia Hạo, tay cầm một hộp bánh ngọt, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Anh Gia Hạo, em tự làm bánh này cho anh đó. Chị Tịch Nhan chắc bận lắm, nên em nghĩ anh cần ai đó chăm sóc một chút."Gia Hạo cười, rõ ràng bị vẻ dễ thương của cô ta làm cho mềm lòng. "Tô Nhiễm, em chu đáo thật đấy. Cảm ơn em."Tôi đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy, và chỉ muốn bật cười. Tô Nhiễm liếc tôi, đôi mắt thoáng qua một tia đắc ý, rồi cô ta cố tình làm rơi hộp bánh xuống sàn. "Ôi, chị Tịch Nhan!" Cô ta kêu lên, giọng run rẩy như sắp khóc. "Chị... chị không thích em đến đây sao? Em chỉ muốn tốt cho anh Gia Hạo thôi, chị đừng giận em mà!"Gia Hạo lập tức quay sang tôi, cau mày. "Tịch Nhan, em làm gì mà khiến Tô Nhiễm sợ thế? Cô ấy chỉ mang bánh đến thôi, có gì to tát đâu?"Đám nhân viên xung quanh bắt đầu xì xào. Tôi biết Tô Nhiễm đang cố tình dựng lên vở kịch này để khiến mọi người nghĩ tôi là một người vợ ghen tuông, nhỏ nhen. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, bước đến gần cô ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh: "Tô Nhiễm, cô đừng tự làm mình xấu hổ. Tôi không có thời gian để giận những chuyện vặt vãnh. Nếu cô muốn làm bánh cho chồng tôi, cứ việc. Nhưng lần sau, nhớ cẩn thận, đừng để rơi đồ lung tung, trông chẳng ra dáng tiểu thư gì cả."Tô Nhiễm đỏ mặt, cố nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng tôi không cho cô ta cơ hội tiếp tục diễn. Tôi quay sang Gia Hạo, nói thêm một câu: "Anh muốn ăn bánh của cô ta, tôi không cấm. Nhưng anh nên nhớ, đây là Tần thị, không phải sân khấu cho mấy trò trẻ con."Nói xong, tôi bước đi, để lại Tô Nhiễm lúng túng và Gia Hạo với vẻ mặt khó chịu. Tôi biết anh ta sẽ lại tìm cách bênh vực cô ta, có lẽ sẽ dành cả buổi tối để an ủi Tô Nhiễm, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng. Những trò của Tô Nhiễm chỉ càng khiến tôi chắc chắn hơn về kế hoạch của mình.Buổi trưa, tôi gặp mẹ tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm Thượng Hải. Mẹ, bà Lâm Thanh Vân, đặt trước một phòng riêng, nơi chúng tôi có thể nói chuyện mà không sợ bị nghe lén. Tôi kể cho mẹ về màn kịch sáng nay, và mẹ bật cười, ánh mắt lấp lánh sự tự hào. "Tịch Nhan, con đúng là con gái của mẹ. Một cô gái như Tô Nhiễm, dù có khóc lóc thế nào, cũng không thể động đến con.""Con không muốn phí sức với cô ta, mẹ," tôi đáp, nhấp một ngụm rượu vang. "Nhưng con sẽ cho cô ta một bài học. Con đã xem qua tài liệu mẹ gửi. Tô Nhiễm từng dính líu đến một doanh nhân có vợ, đúng không? Con nghĩ đã đến lúc để tin đồn này được ‘vô tình’ lan ra."Mẹ gật đầu, đưa cho tôi một phong bì mỏng. "Đây là thông tài liệu bổ sung. Con có thể dùng nó để khiến Tô Nhiễm tự sụp đổ. Nhưng cẩn thận, Tịch Nhan. Đừng để Gia Hạo hay Tô Nhiễm nghi ngờ con đứng sau.""Con biết, mẹ." Tôi mỉm cười, cất phong bì vào túi. "Con sẽ khiến Tô Nhiễm tự hủy hoại danh tiếng của mình, và Gia Hạo sẽ chẳng thể bảo vệ cô ta."Buổi chiều, tôi đến một buổi trà chiều do bà Tần, mẹ chồng tôi, tổ chức. Đây là cơ hội để tôi gặp gỡ vài cổ đông quan trọng của Tần thị. Tôi biết, để thao túng công ty của Gia Hạo, tôi cần sự ủng hộ của họ. Trong lúc trò chuyện, tôi khéo léo gợi ý về việc mở rộng dự án hợp tác với Lâm thị.