Thượng Hải, một buổi tối tháng Tư, ánh đèn lấp lánh từ những tòa cao ốc phản chiếu xuống sông Hoàng Phố. Trong sảnh tiệc xa hoa của khách sạn Peninsula, giới thượng lưu tụ họp để chúc mừng kỷ niệm 40 năm thành lập Tần thị, tập đoàn đứng đầu ngành bất động sản Trung Quốc. Những bộ váy dạ hội lộng lẫy, những ly champagne sóng sánh, và những nụ cười giả tạo che giấu hàng trăm âm mưu.Lâm Tịch Nhan đứng ở trung tâm sảnh tiệc, chiếc váy lụa đen ôm sát tôn lên vóc dáng thanh mảnh và khí chất tao nhã. Mái tóc dài buông xõa, đôi mắt trong veo nhưng sắc lạnh quan sát mọi người xung quanh. Là con dâu Tần gia, cô không chỉ đại diện cho chồng mình, Tần Gia Hạo, mà còn mang danh tiếng của Lâm thị, gia tộc sở hữu đế chế công nghệ lớn nhất nhì đất nước."Tịch Nhan, em thật sự là niềm tự hào của Tần gia!" Bà Tần, mẹ chồng của Tịch Nhan, nắm tay cô, giọng nói đầy hài lòng. "Nếu không có con, tối nay chắc chắn không thể hoàn hảo thế này."Tịch Nhan mỉm cười nhẹ, cúi đầu đáp: "Mẹ quá khen rồi ạ. Con chỉ làm những gì nên làm." Nhưng trong lòng cô, một tia chua xót lướt qua. Hoàn hảo? Nếu bà biết con trai bà đang làm gì sau lưng cô, liệu bà còn nói được những lời này không?Cô liếc nhìn Tần Gia Hạo, người đang đứng ở góc sảnh, cười nói vui vẻ với một cô gái trẻ. Tô Nhiễm, một "ngôi sao mới nổi" trong giới giải trí, diện chiếc váy đỏ rực bó sát, đôi môi đỏ mọng không ngừng phát ra những tiếng cười lảnh lót. Tô Nhiễm nghiêng người, đặt tay lên cánh tay Gia Hạo, thì thầm điều gì đó, và anh ta bật cười, ánh mắt lấp lánh sự cưng chiều.Tịch Nhan siết chặt ly champagne trong tay, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản. 5 năm hôn nhân, cô đã quen với cảnh này. Tần Gia Hạo, người từng hứa sẽ cho cô cả thế giới khi còn là thiếu niên, giờ đây chỉ xem cô như một quân cờ trong ván cờ quyền lực của hai gia tộc."Ôi, chị Tịch Nhan, chị đúng là người vợ mẫu mực!" Một giọng nói ngọt ngào nhưng đầy gai góc vang lên. Tịch Nhan quay lại, đối diện với Tô Nhiễm, người vừa rời khỏi Gia Hạo để tiếp cận cô. Tô Nhiễm nghiêng đầu, nụ cười trên môi toát lên vẻ ngây thơ giả tạo. "Ý em là, anh Gia Hạo cứ thích vui chơi bên ngoài, thân mật với người này người kia, vậy mà chị vẫn ung dung đứng đây, tổ chức tiệc tùng cho Tần gia. Nếu là em, chắc em đã khóc đến sưng mắt rồi!"Đám đông xung quanh lập tức im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Lời nói của Tô Nhiễm như một mũi dao được bọc đường, vừa khiêu khích vừa cố tình hạ nhục Tịch Nhan trước mặt mọi người. Một vài quý cô che miệng cười khúc khích, chờ đợi phản ứng của cô.Tịch Nhan chậm rãi đặt ly champagne xuống bàn, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng. Cô bước gần hơn đến Tô Nhiễm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén như lưỡi dao mỏng:
"Cô Tô, cô nói đúng, tôi quả thật ung dung. Nhưng cô biết vì sao không? Vì những trò vui đùa của Gia Hạo, hay cả những người cố chen chân vào cuộc sống của anh ấy, chẳng đáng để tôi bận tâm. Một chiếc váy đỏ rực có thể thu hút ánh nhìn nhất thời, nhưng để đứng vững trong giới này, cần nhiều hơn thế. Cô nghĩ mình đã đủ bản lĩnh chưa?" Tô Nhiễm sững người, nụ cười trên môi cứng lại. Lời nói của Tịch Nhan không chỉ đáp trả mà còn như một cái tát vô hình, vừa mỉa mai xuất thân thấp kém của Tô Nhiễm, vừa khẳng định vị thế không thể lay chuyển của cô trong giới thượng lưu. Đám đông bật ra những tiếng xì xào, vài người gật gù, ánh mắt nhìn Tô Nhiễm đầy ý tứ."Chị... chị nói gì cơ?" Tô Nhiễm cố vớt vát, giọng run run, nhưng Tịch Nhan không cho cô ta cơ hội."Tôi nói, cô Tô, nếu đã muốn chơi trò câu dẫn, ít nhất hãy chọn đúng sân khấu." Tịch Nhan nghiêng đầu, nụ cười càng thêm lạnh lẽo. "Đây là tiệc của Tần gia, không phải phim trường cho mấy vai nữ phụ rẻ tiền". Một tràng cười vang lên từ đám đông. Tô Nhiễm đỏ mặt, đôi tay siết chặt, nhưng không dám đáp trả. Cô ta quay người, vội vàng rời đi, chiếc váy đỏ rực giờ đây trông như một trò cười. Tịch Nhan nhấp một ngụm champagne, ánh mắt lướt qua Gia Hạo, người đang cau mày nhìn cô từ xa. Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.Khi tiệc tàn, Tịch Nhan trở về biệt thự của Tần gia. Cô bước vào phòng ngủ, nơi cô và Gia Hạo chung sống, nhưng giờ đây chỉ còn mình cô. Trên bàn trang điểm, bức ảnh cưới của hai người vẫn nằm đó, nụ cười rạng rỡ của cô năm ấy giờ như một lời nhắc nhở đau đớn.Cô ngồi trước gương, tháo đôi bông tai ngọc trai, ánh mắt trở nên kiên định. "Tần Gia Hạo, Tô Nhiễm, các người nghĩ có thể chà đạp tôi mãi sao?" Cô thì thầm với chính mình. "Rồi các người sẽ thấy, Lâm Tịch Nhan này không phải người để bị xem thường."Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là mẹ cô, bà Lâm. "Tịch Nhan, con ổn chứ? Mẹ nghe nói tối nay con lại bị cô ả Tô Nhiễm đó khiêu khích.""Con ổn, mẹ." Tịch Nhan mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ không để ai bắt nạt con nữa. Từ giờ, con sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả giá."