Chương 5: Whisper of Moon



 Chiều tà, ánh nắng trải dài trên những hành lang vắng người, mỏng như tấm lụa mềm.

Tôi ôm tập sách, chầm chậm bước về phía thư viện.

Đi ngang qua khu phòng nghệ thuật, tôi bất chợt khựng lại.

Từ căn phòng nhạc mở hé cửa, một tiếng đàn piano khe khẽ vang lên.

Mềm mại.

Tinh tế.

Giống như tiếng thì thầm của gió dưới ánh trăng.

Tôi đứng lặng.

Không hiểu sao, chỉ một đoạn nhạc ngắn thôi, đã khiến lòng tôi chùng xuống.

Bước chân tôi như tự động hướng về phía âm thanh ấy.

Qua khe cửa, tôi thấy một bóng người quen thuộc.

Tư Diệc Thần.

Cậu ta ngồi trước cây đàn piano lớn đặt giữa căn phòng trống trải, đôi tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn.

Gương mặt lạnh lùng ngày thường bỗng trở nên tĩnh lặng như mặt hồ, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chỉ còn tiếng nhạc ngân nga.

Không ai khác.

Chỉ có cậu và tiếng đàn.

Tôi đứng bên ngoài, lặng lẽ lắng nghe.

Không dám quấy rầy.

Như sợ một cái động nhẹ cũng sẽ phá tan khoảnh khắc đẹp đẽ ấy.

Đó là bản nhạc tôi từng nghe…

Whisper of Moon.

Bản nhạc nổi tiếng của nghệ sĩ ẩn danh Serein.

Bản nhạc tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều cảm thấy như tâm hồn được vỗ về.

Làm sao tôi có thể quên?

Khi tiếng đàn ngân nốt cuối cùng, tôi mới khẽ đẩy cửa bước vào.

Diệc Thần hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu không gợn sóng nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, chậm rãi nói:

“Whisper of Moon. Tôi rất thích bài này.”

Không có lời khen sáo rỗng.

Không có những câu cảm thán phô trương.

Chỉ là… một câu nói bình thản, chân thành.

Diệc Thần khẽ nhíu mày, dường như hơi bất ngờ.

Rất ít người nhận ra bài này chỉ qua một đoạn nhạc.

Tôi bước tới gần cây đàn, đặt tập sách xuống bàn cạnh đó.

“Cậu cũng thích nhạc của Serein à?” — Tôi hỏi, giọng nhẹ như gió.

“Tôi cũng vậy. Những bản nhạc của anh ấy… như chạm đến nơi sâu nhất trong lòng tôi.”

Diệc Thần hơi cúi đầu, giấu đi ánh sáng vụt lóe trong mắt.

Tôi không biết —

Tôi vừa vô tình thừa nhận, rằng tôi đã yêu những giai điệu do chính cậu viết ra, từ rất lâu rồi.

“Tôi cũng chơi piano từ nhỏ.” — Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện cây đàn, khẽ cười.

“Nhưng không giỏi lắm. Chỉ là… cảm thấy âm nhạc giúp mình dễ thở hơn trong một thế giới quá ồn ào.”

Diệc Thần nhìn tôi, im lặng.

Một lúc sau, cậu gật đầu rất khẽ.

Không lên tiếng.

Chỉ là… trong ánh mắt lạnh lùng ấy, lần đầu tiên, tôi thấy có một vệt sáng mềm mại lướt qua.

Khoảnh khắc ấy, không cần ai nói gì.

Một bản nhạc.

Một khoảng lặng.

Một sự thấu hiểu không tên.

Giữa thế giới hào nhoáng và tấp nập này,

Có lẽ, tôi và cậu — đều giống nhau hơn chúng tôi tưởng.

(Hết chương 5)


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play