Hành lang khu E buổi sáng ồn ào hơn thường lệ.
Không khí giữa tiết trời thu trong veo, ánh nắng dịu dàng tràn qua khung cửa kính, phản chiếu lên sàn đá bóng loáng.
Tôi bước vội trên hành lang, tay ôm một chồng tài liệu bài tập nhóm.
Bất ngờ, một bóng người lao tới chắn ngang.
Không cần nhìn cũng đoán được — lại là Trì Vũ Nhiên.
“Cô định trốn tôi cả ngày vậy sao?”
Cậu ta khoanh tay, nhướng mày thách thức.
Tôi thở dài, lách người sang trái.
Cậu ta chặn.
Tôi lách sang phải.
Cậu ta cũng chặn.
“Tránh ra.”
“Không.”
Tôi siết nhẹ tài liệu trong tay, cố giữ bình tĩnh:
“Cậu muốn gì?”
Trì Vũ Nhiên cười nham nhở:
“Tôi muốn cô… đi ăn cùng tôi.”
Câu nói vừa dứt, những ánh mắt xung quanh đã bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi.
Những tiếng xì xào nhỏ giọng vang lên không dứt.
Tôi khẽ cau mày.
Tôi ghét bị chú ý kiểu này.
Ngay lúc tôi còn đang nghĩ cách thoát thân, một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau:
“Trì Vũ Nhiên.”
Tôi quay đầu.
Tư Diệc Thần.
Cậu đứng đó, trong bộ đồng phục chỉnh tề, đường nét khuôn mặt sắc lạnh dưới ánh nắng, mang theo khí thế khiến không khí xung quanh như chùng xuống.
“Đừng gây ồn ào ở khu học thuật.”
Ngắn gọn. Sắc bén.
Không cao giọng, nhưng đủ để đám đông nín thở.
Trì Vũ Nhiên nhếch môi cười lười biếng, quay người nhìn người bạn lâu năm:
“Ồ, đại thiếu gia Tư cũng bắt đầu quản cả việc bao đồng rồi à?”
Không khí giữa hai người như chạm nhẹ, nhưng ẩn chứa sóng ngầm không tên.
Cả hành lang im phăng phắc.
Tôi cảm giác mình như lạc giữa trận địa không lời.
Sau khi cả hai “đụng nhẹ” một đòn khí thế, tôi vội tìm cơ hội rút lui.
Đúng lúc đó, tôi nghe những cô gái phía sau bàn tán rõ hơn:
Tôi hơi sững người.
Không phải tôi ngốc, chỉ là… tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến gia thế hay danh tiếng người khác.
Thế nhưng, giờ phút này, tôi mới mơ hồ nhận ra — ánh mắt dõi theo mình không còn đơn giản như trước.
Những ánh nhìn ghen tị.
Những ánh nhìn dò xét.
Những ánh nhìn như những mũi kim vô hình đâm thẳng vào tôi.
Buổi trưa hôm đó, tôi im lặng thu dọn sách vở, lặng lẽ rời khỏi khu căn tin chính — nơi đám đông con nhà giàu đang tụ tập.
Tôi chọn ngồi ở khu vườn nhỏ phía sau thư viện.
Ít người. Ít ánh mắt.
Chỉ có tiếng gió xào xạc và mùi cỏ mới cắt.
Tôi ngửa đầu tựa vào thân cây già, khẽ nhắm mắt.
Tĩnh lặng.
Đó mới là thế giới tôi muốn.
Chứ không phải ánh hào quang chói lóa mà người ta vẫn đua nhau tìm kiếm.
(Hết chương 4)