Chương 6: Bước Chân Thứ Ba
Thời tiết cuối thu, gió thổi qua hàng cây bạch dương vàng rực, xào xạc như tiếng ai thì thầm.
Trường Quốc tế S bắt đầu nhộn nhịp hơn, các hoạt động câu lạc bộ, sự kiện văn hóa nghệ thuật cũng rục rịch chuẩn bị.
Tôi, như mọi khi, chọn cách lặng lẽ tránh xa đám đông.
Một mình ngồi ở khu vườn phía sau thư viện, đọc sách.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những kẽ lá, nhuộm một màu vàng nhàn nhạt lên từng trang sách.
Bình yên.
“Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tôi ngẩng đầu.
Một chàng trai cao ráo, mặc đồng phục chỉnh tề, mái tóc màu hạt dẻ nhạt hơi rối nhẹ dưới nắng.
Khuôn mặt anh ta mang theo nụ cười ấm áp dễ chịu — không quá thân thiết, cũng không quá xa cách.
“Chưa.” — Tôi đáp ngắn gọn, rồi cúi xuống đọc tiếp.
Chàng trai ấy ngồi xuống, mở cuốn sổ tay nhỏ, chăm chú ghi chú điều gì đó.
Không ồn ào.
Không phiền phức.
Thậm chí có chút… ăn ý lạ kỳ.
Mãi đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ học sắp tới vang lên, anh ta mới chủ động cất lời:
“Tôi là Hàn Dạ Lâm. Rất vui được làm quen.”
Tôi ngẩng lên, mỉm cười lịch sự:
“Thiên Hàn Nguyệt.”
Không nghĩ nhiều, tôi thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi không biết —
Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt Hàn Dạ Lâm, rất nhanh, rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tại khu sân thể thao, Trì Vũ Nhiên đang đứng tựa lan can tầng hai, tình cờ liếc thấy cảnh tượng bên dưới.
Cậu ta nhíu mày.
“Thằng đó… là ai?” — Vũ Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt bất giác lạnh đi một chút.
Cách đó không xa, Tư Diệc Thần đứng im lặng dựa vào tường, ánh mắt thản nhiên như không.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy đôi tay anh siết chặt quyển sách trong tay hơn bình thường.
Bầu không khí vốn yên bình… bỗng trở nên căng thẳng mơ hồ.
Buổi chiều hôm đó, khi đi ngang hành lang, tôi tình cờ nghe loáng thoáng vài tiếng bàn tán:
Tôi thở dài trong lòng.
Thế giới của họ… chưa bao giờ là nơi tôi muốn chen vào.
Ngày hôm sau.
Tại góc sân trường, Hàn Dạ Lâm chủ động tìm tôi.
“Thiên Hàn Nguyệt.”
Giọng anh ta vẫn dịu dàng, mang theo nụ cười ấm áp.
“Ngày mai có hội chợ văn hóa, cô có tham gia không?”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Tôi không thích ồn ào.”
Dạ Lâm hơi cười, ánh mắt cong cong:
“Vậy cùng đi dạo khu vườn nghệ thuật với tôi nhé. Ở đó yên tĩnh, nhiều tác phẩm đẹp lắm.”
Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không thấy lý do gì để từ chối.
Từ xa, hai ánh mắt lặng lẽ dõi theo.
Một người cười khẩy, chống tay lên lan can.
Một người siết chặt bàn tay, ánh mắt lạnh thêm vài độ.
Sự bình lặng của tôi… đang bắt đầu rung chuyển.
Mà tôi, vẫn chưa hề hay biết.
(Hết chương 6)