Sáng đầu tuần, trời trong xanh không một gợn mây.
Tôi đến trường sớm, dự định sẽ hoàn thành nốt thủ tục đăng ký câu lạc bộ.
Vừa bước chân tới khu hành lang tầng hai, tôi đã thấy… một cảnh tượng quen quen.
Trì Vũ Nhiên.
Tựa lưng vào tường, dáng vẻ nhàn nhã, một tay đút túi quần, tay kia nghịch điện thoại.
Nhìn thấy tôi, cậu ta cất điện thoại, miệng nhếch lên một nụ cười nửa miệng:
“Đi đâu đấy?”
Tôi lườm cậu ta.
“Chuyện cá nhân.”
Vũ Nhiên không buông tha:
“Đi đâu tôi hộ tống cho. Ở cái trường này, không có tôi bảo kê, cô dễ bị bắt nạt lắm đấy.”
Tôi bước qua, lười phản ứng.
Cậu ta thong dong đi theo sau tôi, như một cái đuôi phiền toái.
Không ồn ào, nhưng tuyệt đối không chịu buông tha.
⸻
Trong lớp học, tôi vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì một lon nước ép xoài mát lạnh bất thình lình đặt “cộp” lên bàn.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Trì Vũ Nhiên.
“Cho cô đó. Để khỏi nói tôi keo kiệt.”
Tôi nhướng mày:
“Tôi có nói cậu keo kiệt đâu.”
“Cô chưa nói, nhưng tôi biết cô nghĩ.”
“…”
Không hiểu sao, tôi thấy cậu ta… hơi ngốc.
Mà cái sự ngốc đó lại khiến không khí xung quanh nhẹ nhàng hơn một cách kỳ lạ.
⸻
Dưới sân trường, dưới tán cây phượng rợp bóng, một người đang đứng dựa lưng vào gốc cây.
Sách trong tay anh ta chưa lật sang trang mới suốt nửa tiếng đồng hồ.
Tư Diệc Thần.
Ánh mắt lạnh nhạt của cậu khẽ liếc qua khung cửa sổ tầng hai, nơi một cô gái và một chàng trai đang nói chuyện.
Không tiếng cười, không xao động.
Nhưng ánh nắng lấp lánh chiếu lên mái tóc dài của cô gái, khiến hình bóng ấy như phát sáng trong mắt cậu.
Tư Diệc Thần cụp mắt, siết nhẹ quyển sách.
Vô thức.
Không phải ai cũng có thể khiến Tư Diệc Thần mất tập trung.
Nhưng lúc này, anh ta đang nghĩ —
Nếu cậu ta cứ tiếp tục ồn ào bên cạnh cô ấy như vậy… thì liệu có làm nhiễu loạn sự bình yên quý giá ấy không?
Một cảm giác không tên, âm thầm nảy mầm trong lòng.
⸻
Buổi chiều, tại sân thể thao.
Tôi đang đọc sách thì một cái bóng lớn đổ xuống trước mặt.
Tôi ngước lên — đúng như dự đoán.
Trì Vũ Nhiên, mồ hôi lấm tấm, trên vai vác cây vợt cầu lông, cười tươi rói.
“Thiên Hàn Nguyệt! Gia nhập đội thể thao với tôi đi!”
Tôi suýt nữa thì bật cười.
“Không hứng thú.”
“Cô không thể từ chối mãi được.”
Vũ Nhiên chống nạnh, trông chẳng khác nào đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích.
Tôi khẽ lắc đầu, gập sách lại:
“Tôi không từ chối mãi. Tôi chỉ từ chối… mãi mãi.”
⸻
Phía xa, từ tầng ba dãy lớp học, ánh mắt sâu lặng của Tư Diệc Thần vẫn lặng lẽ nhìn theo.
Đôi môi mím thành một đường thẳng gần như vô hình.
Có lẽ… sớm muộn gì, cậu cũng sẽ không thể chỉ đứng nhìn nữa.
⸻
(Hết chương 3)