Chương 2: Thẹn Quá Hóa Giận
Sân trường ngày khai giảng dần tản ra, từng nhóm học sinh tụm năm tụm ba cười nói, tiếng giày da va chạm mặt sàn bóng loáng nghe rất rõ.
Tôi ôm tập tài liệu, đi dọc hành lang dài để tìm khu lớp mới.
Đúng lúc ấy, một bóng người chặn trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu — và… lại là cậu ta.
Trì Vũ Nhiên.
Vẻ ngoài tuấn tú, cặp mắt mang theo sự lười biếng và tự tin đến cực độ.
Khí thế ngông nghênh từ trên xuống dưới, như thể cả cái sân trường này đều phải nhường đường cho cậu.
“Cô nhặt giấy giỏi đấy.”
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý giễu cợt.
Tôi hơi nhíu mày, vẫn lịch sự gật đầu:
“Cảm ơn.”
Trì Vũ Nhiên ngớ người một giây.
Cậu ta đã chuẩn bị tâm thế đối mặt với một màn đỏ mặt, lắp bắp hoặc giả bộ dễ thương — thế mà… cô gái trước mặt chỉ lạnh nhạt, lịch sự, rồi định bước đi, coi cậu như không khí.
Không khí?
Cái từ đó khiến Trì Vũ Nhiên thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
“Đứng lại!”
Cậu ta nắm lấy quai cặp của tôi, giọng hơi cao.
Tôi khựng lại, quay đầu.
Ánh mắt tôi vẫn bình tĩnh như cũ. Không tức giận, cũng chẳng bối rối.
“Chuyện gì?”
Trì Vũ Nhiên bực mình — dù bản thân cũng không rõ mình bực cái gì.
Cậu chống tay lên tường, cúi thấp người xuống, ép khoảng cách giữa chúng tôi gần thêm một chút, hơi thở mang theo mùi bạc hà mát lạnh.
“Tôi cho cô cơ hội đấy. Làm quen với tôi đi. Không phải ai cũng có vinh dự đó đâu.”
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Một giây. Hai giây.
Rồi tôi nhẹ nhàng bật cười.
“Xin lỗi. Tôi không cần vinh dự đó.”
Tôi vòng qua người cậu ta, rời đi.
Không quay đầu lại.
⸻
Dưới tán cây phượng đỏ rực phía sân thể thao, một ánh mắt sâu lắng dõi theo từ đầu đến cuối.
Tư Diệc Thần.
Đồng phục thẳng thớm, gương mặt lạnh nhạt không gợn sóng.
Ánh mắt như đang lật giở từng lớp tính cách của cô gái kia — không ồn ào, không giả tạo, không cần cố gắng.
Chỉ là… quá đặc biệt trong sự giản đơn.
Tư Diệc Thần khẽ siết nhẹ cuốn sách trong tay.
Chỉ một giây.
Nhưng chẳng ai nhận ra.
⸻
Sau buổi khai giảng, tôi bước ra cổng trường, định bắt taxi về nhà.
“Bộ cô nghĩ ra khỏi đây dễ vậy à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Tôi thở dài quay lại — Trì Vũ Nhiên một tay chống hông, ánh mắt thách thức.
“Cô coi thường tôi hơi quá rồi đấy.”
Tôi nhướng mày:
“Chẳng phải chính cậu nói — tôi có vinh dự làm quen với cậu sao? Tôi đã từ chối rồi.”
Mặt Trì Vũ Nhiên tối sầm lại.
“Vậy thì tôi đổi cách. Từ giờ trở đi, tôi sẽ làm phiền cô mỗi ngày. Đến khi nào cô chịu thừa nhận tôi tuyệt vời tới mức không cưỡng lại được thì thôi.”
Câu nói vừa ngang ngược vừa trẻ con đến mức tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Trì Vũ Nhiên bỗng khựng lại một giây.
Ánh nắng chiều xiên qua, làm nụ cười của tôi giống như một vệt sáng mềm mại, thấm vào đáy mắt.
Có lẽ… chính khoảnh khắc đó, trò đùa của Trì Vũ Nhiên đã vô thức trở thành… định mệnh.
( Hết chương 2 )