Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phong Đức từ cách đó không xa đang đi về phía họ, lông mày nhíu chặt.
"Ý ông là Mr. Cung bị mất tích sao?" Cung Âu lạnh lùng hỏi.
Thời Tiểu Niệm nhân cơ hội này lặng lẽ đặt chiếc đĩa trên tay lên bàn trà, giả vờ như đang đắm chìm vào chủ đề này. Cô cũng hỏi theo: "Sao Mr. Cung lại biến mất được? Sáng nay nó còn xuất hiện trong phòng em mà."
Lần này, Mr. Cung đã đi cùng họ.
Cung Âu không muốn tuần trăng mật của họ bị quấy rầy. Mặc dù Phong Đức được sắp xếp ở lại Anh để chăm sóc cặp song sinh, nhưng phải có người quản lý cuộc sống hàng ngày của họ, vì vậy anh quyết định đưa Mr. Cung đi cùng để tránh người ngoài làm phiền họ.
"Sáng nay nó xuất hiện?" Phong Đức kinh ngạc nhìn Thời Tiểu Niệm: "Sao có thể được? Lúc dọn dẹp đồ đạc, tôi mới phát hiện ra Mr. Cung mất tích, nó không còn ở đó. Hình như từ lúc xuống máy bay, tôi đã không thấy nó đâu."
"..."
Biến mất từ lúc xuống máy bay? Làm sao có thể như vậy được?
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, nhớ đến cảnh tượng mơ hồ lúc sáng nay. Chẳng lẽ đó chỉ là mơ? Mr Cung chưa từng vào phòng cô?
" Đã tìm khắp nơi chưa?" Cung Âu ngồi ở đó lạnh lùng hỏi.
"Chúng tôi đã tìm kiếm và hỏi mọi người khắp nơi, nhưng kể từ khi họ xuống máy bay thì không có bất kỳ ai nhìn thấy Mr. Cung. Tôi cũng đã cử người đi kiểm tra trên máy bay, và họ nói rằng họ cũng không nhìn thấy." Phong Đức nhíu mày nói.
"Tiếp tục tìm đi! Kiểm tra định vị vị trí GPS trên người nó!"
Cung Âu thản nhiên nói. Mr. Cung nhất định phải đi hưởng tuần trăng mật cùng họ, nếu không, những công việc sinh hoạt hằng ngày của họ sẽ đổ lên vai Thời Tiểu Niệm. Cung Âu vẫn rất rõ ràng về kỹ năng sống của bản thân mình ra sao.
生活能力 : kỹ năng sống / khả năng tự chăm sóc / mức độ tự lập / mức độ tự xoay sở
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu, vội vã quay người rời đi.
Nhưng trong suốt hai giờ cực lực tìm kiếm, họ vẫn không thể tìm thấy Mr. Cung. Cả Cung gia sắp bị đảo lộn, họ đã lập tung mọi thứ lên, nhưng Mr. Cung vẫn chưa thấy đâu, không có chút tin tức. Hơn nữa, họ còn phát hiện ra điều quan trọng hơn.
Hệ thống định vị GPS trên Mr.Cung đã bị tắt đi. Theo lý thuyết, ngoài chủ nhân và người tạo ra, không ai có khả năng tắt chức năng này.
Mọi người tập trung ở đại sảnh. Thời Tiểu Niệm ngồi cạnh Cung Âu, nhìn Phong Đức hỏi những người đã bay cùng họ tới Anh, nhưng câu trả lời vẫn như vậy.
Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy Mr.Cung là trên máy bay.
Kể từ đó không ai nhìn thấy nó nữa.
"Em thực sự không tắt định vị GPS. Sao lại thế này? Lẽ nào nó bị đánh cắp sao?" Thời Tiểu Niệm lên tiếng, bày tỏ suy đoán của mình.
Phong Đức lắc đầu nói: "Xác suất xảy ra quá nhỏ. Từ sau lần Mr.Cung bị tấn công nghiêm trọng, thiếu gia đã cài đặt cho nó chương trình chống trộm, chống bạo loạn vào trong cơ thể. Một khi có người cố ý nhắm vào nó, nó sẽ lập tức gọi cảnh sát và có thể tự mình diệt trừ kẻ xấu. Với năng lực của nó, kẻ xấu khó mà đến gần được nó."
Cơ thể của Mr.Cung đã được cài đặt rất nhiều chương trình võ thuật.
"Thông minh đến vậy sao? Lần sau làm cho anh một con robot nữa nhé."
Cung Úc ngồi bên cạnh La Kỳ, trên tay cầm tách cà phê, nghe vậy liền nói với vẻ thích thú.
Nghe có vẻ thú vị. Có một con robot bên cạnh để giết thời gian cũng không tồi.
"Đúng vậy, robot của dòng Mr khá thông minh, Mr Cung được trang bị đầy đủ mọi chức năng và hoàn hảo hơn những robot khác. Cho dù bị bắt cóc hay hết pin, nó vẫn có thể tự kích hoạt nguồn pin dự phòng, gọi điện về nhà hoặc tự đi về theo bản đồ trong bộ nhớ."
Phong Đức giải thích, " Robot do thiếu gia thiết kế quả thực là một hyền thoại "
"Nghe nói có thể nhập tính cách, tạo ra một con robot hoàn toàn thuộc về riêng mình. Cung Âu, sao con không tặng mẹ một con?" La Kỳ nghe xong, cảm thấy con robot này thật sự rất tốt.
"Đúng rồi, anh cũng muốn một con." Cung Úc thấp giọng nói.
Cung Âu ngả người ra sau, gác một chân lên, đôi mắt đen u ám nhìn mẹ và anh trai: "Tôi bây giờ là đang quảng cáo robot cho các người đấy à?"
Muốn cái này, muốn cái kia. Đúng thật là phiền phức.
"Em căng thẳng gì chứ?" Cung Úc mỉm cười. "Nó cũng chỉ là một con robot thôi. Chẳng lẽ nó mọc cánh rồi tự bay đi à?"
Ngay khi câu nói dứt, từ chiếc TV đang mở, một chương trình phỏng vấn vang lên.
Có một chương trình trò chuyện trên TV phỏng vấn một chuyên gia tóc trắng. Thời Tiểu Niệm biết vị chuyên gia kia, người đã luôn nhắm vào Cung Âu, ông ta đưa ra nhiều lý thuyết, lập luận về mối đe dọa từ công nghệ, tin rằng thế giới không cần thứ công nghệ cao đó.
Hiện tại, vị chuyên gia lại nghiêm nghị nói, “Tôi cảnh báo mọi người đang xem TV, chúng ta phải chống lại robot của tập đoàn N.E. Việc Cung Âu phát triển robot là một hành động tàn phá đối với ngôi nhà xinh đẹp của chúng ta!”
"..."
Cả kháng phòng chìm vào im lặng.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Cung Âu đang ngồi ở đó, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ u ám, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút tức giận.
Chuyên gia gì mà ngớ ngấn !
Ai lại bật kênh này? Có gì đáng xem ở những cuộc phỏng vấn vô vị giật gân như vậy chứ?
Thấy tình hình không ổn, Phong Đức vội vàng với tay lấy điều khiển từ xa để tắt TV, sau đó nghe chuyên gia nói: "Điều gì sẽ xảy ra nếu robot trở nên quá thông minh? Chúng biết mọi thứ và có thể làm mọi công việc của chúng ta. Nghe có vẻ như rất tiện lợi cho chúng ta, nhưng thực tế là gì? Chúng ta sẽ ngày càng lười biếng hơn, và chỉ số IQ của chúng ta sẽ giảm xuống. Nếu robot đủ thông minh để rồi tự phát triển chương trình riêng và có tư duy độc lập, thì cuối cùng chúng sẽ thay thế tất cả chúng ta. Chúng ta có thể đánh bại robot không? Khi đó chúng ta sẽ không còn lối thoát!"
"Đinh."
Chiếc TV đã bị tắt.
Cả đại sảnh chìm trong khoảng lặng. Mọi người nhìn nhau, một số người có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, vẻ mặt như thể chuyên gia kia đã bị anh bóp cổ đến chết.
Thời Tiểu Niệm mím môi, không biết nên nói gì.
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Cung Úc đột nhiên vang lên, mang theo chút suy tư: "Cung Âu, robot của em thực sự không thể có tư duy độc lập, đúng không?"
"..."
Cung Âu lạnh lùng nhìn anh ta.
"Chính em cũng đã nói. Mr Cung rất mạnh mẽ và thông minh. Không thể nào bị đánh cắp được. Và chức năng định vị GPS của nó đột nhiên bị tắt." Cung Úc càng phân tích thì càng thấy điều đó là không đúng. Anh ta ngước mắt lên nhìn Cung Âu. "Con robot mà em đã phát triển không phải đã thành tinh rồi đấy chứ?"
"Sao anh không tự thành tinh luôn đi?" Cung Âu nghiến răng nói.
Thời Tiểu Niệm đưa tay nắm lấy cánh tay Cung Âu, dựa vào người anh, dịu dàng nói nói: "Nhưng cho dù Mr.Cung đã thành tinh, tại sao nó lại biến mất? Có phải là nó bất mãn với gia tộc chúng ta không? Em rất ít khi ra lệnh cho Mr. Cung làm việc gì, tình cảm giữa em với nó rất tốt."
Đối với Thời Tiểu Niệm, Mr.Cung luôn là người bảo vệ vĩ đại và dịu dàng nhất. Nó luôn đối xử tốt với cô. Cô tin rằng, ngay cả khi Mr. Cung giống như những tình tiết trong phim, có được tư duy độc lập, nó cũng sẽ không rời bỏ cô.
Nghe vậy, Cung Quỳ vẫn luôn nép mình bên cạnh Thời Tiểu Niệm ngây người ra. Đôi mắt to tròn chớp vài cái, rồi nước mắt bắt đầu trào ra. Miệng cô bé mím lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm chú ý tới hành động nhỏ này, cúi đầu nhìn thấy Cung Quỳ vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của cô bé, vẻ mặt buồn bã đến mức đau lòng, không khỏi xót xa.
"Có chuyện gì vậy, Tiểu Quỳ?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn cô bé.
Khi thấy Cung Quỳ sắp khóc, mọi người lập tực vây quanh lại và cố gắng an ủi, giọng điệu nhỏ nhẹ dỗ dành cô bé.
"Có phải có người bắt nạt con không? Tiểu Quỳ, nói với bà nội đi."
"Có bác ở đây, không ai có thể bắt nạt bảo bối của chúng ta được, đừng khóc, đừng khóc ha."
"Sao vậy, Tiểu Quỳ, cháu có đói không? Ông Phong sẽ làm cho cháu một món ngon nhé."
Mọi người đều tụ tập lại, khiến Cung Âu và Thời Tiểu Niệm không nói được lời nào. Thấy mọi người lo lắng cho mình, Cung Quỳ buồn bã trèo lên đùi Cung Âu ngồi, sau đó bật khóc nức nở.
" Con đã bắt nạt Mr.Cung. Con luôn nói rằng nó là con robot xấu nhất. Chắc hẳn nó buồn lắm nên mới bỏ nhà đi. Hu hu." Cung Quỳ vừa khóc vừa nói, đau lòng đến mức không thể kiềm chế. Đôi mắt to đẹp của cô bé như được gắn một chiếc công tắc, và nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.
Mr. Cung chắc chắn là đã buồn lắm mới bỏ đi như vậy.
Anh Bob đã rời đi cùng mẹ và còn trả lại một nửa bức tranh cho cô bé. Chắc hẳn anh ấy không thích một đứa em gái như cô bé. Bây giờ Mr.Cung cũng tức giận bỏ đi. Cô bé thực sự là đứa trẻ tồi tệ nhất trên thế giới.
Những lời ngây thơ của Cung Quỳ khiến mọi người không nhịn được cười. Ai nấy đều cố gắng hết sức để dỗ dành cô bé.
Mọi người thay nhau nói rằng " Chuyện này không liên quan đến cô bé "
Nhưng Cung Quỳ không nghe, mà còn coi đó là chuyện nghiêm trọng. Cô nghĩ mình đã chọc giận Mr. Cung nên nhảy xuống khỏi chân Cung Âu và khóc lóc bỏ chạy.
Mọi người lập tức đuổi theo.
Cung Âu nhíu mày, định đứng dậy, nhưng Thời Tiểu Niệm đã đưa tay giữ anh lại.
"Có chuyện gì vậy?" Cung Âu cúi đầu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh ta nói: "Lời Tiểu Quỳ nói khiến em nhớ tới một chuyện, em vẫn luôn tự hỏi đây là mơ hay là thật."
"Chuyện gì?" Cung Âu nhìn cô chằm chằm rồi hỏi.
"Lúc đó là buổi sáng. Em đang ngủ rất say. Em mơ hồ nhìn thấy Mr.Cung bước vào phòng em và nó nói rằng nó sắp phải rời đi." Thời Tiểu Niệm nói: "Chẳng lẽ nó thật sự có ý thức và bỏ nhà đi sao?" "
"Chỉ vì mấy lời nói của Tiểu Quỳ sao?" Cung Âu cười lạnh: "Em cũng tin chuyện này à?"
"Em không nghĩ là nó sẽ bỏ đi chỉ vì lời nói của Tiểu Quỳ." Thời Tiểu Niệm mím môi.
"Vậy em nghĩ tại sao nó lại biến mất? Nó ăn no rồi chán à? Nó cũng đâu thể ăn được." Cung Âu lạnh lùng nói. Nhóm người này có vấn đề gì vậy? Tại sao họ đều tin rằng robot có khả năng tự nhận thức?
Tiếp theo sẽ là gì? Tất cả robot dòng Mr không phục sự thống trị của con người, lật đổ nhân loại, tàn sát chúng sinh?
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Cung Âu, "Cung Âu, anh đừng quên, thiết lập của Mr. Cung đều cài đặt dựa vào tính cách của anh. Ngoài sự phục tùng và kính trọng tuyệt đối dành cho chủ nhân, nó về cơ bản giống hoàn toàn anh.”
Thậm chí một phần giọng điệu của nó cũng hoàn toàn giống Cung Âu.
"Vậy thì sao?" Cung Âu hỏi tiếp, muốn biết cô định nói gì.
"Sáng nay, Mr. Cung đã hôn tay em. Em còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng nghĩ lại, nếu không phải mơ, tại sao nó lại hôn tay em?" Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu rồi hỏi. Với tính cách của Cung Âu, anh không thể nào sắp đặt hành động thân mật và chủ động như vậy cho Mr. Cung.
Tính chiếm hữu của Cung Âu quá mạnh mẽ, ngay cả robot cũng không thể làm điều đó.
Nghe vậy, vẻ mặt Cung Âu trở nên nghiêm túc: "Nó hôn em à?"
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm gật đầu. Cuối cùng anh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đúng không?