"Thiếu gia, không hay rồi, Mr.Cung mất tích rồi!"
Đây là điểm dừng chân đầu tiên trong tuần trăng mật của Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, nó bắt đầu một cách lặng lẽ sau đêm du ngoạn trên du thuyền.
Ở Anh Quốc, một tòa lâu đài cổ kính phản chiếu trên mặt hồ trong xanh, giống như hai tòa lâu đài được kết nối với nhau, tạo nên một khung cảnh tráng lệ, hùng vĩ. Giữa rừng cây, tiếng chim hót vang lên rộn ràng.
Ánh nắng mặt trời chảy qua mặt hồ, lay động qua những chiếc lá, xuyên qua cửa sổ, len lỏi vào căn phòng đậm chất cổ điển lộng lẫy, chiếu xuống giường và nhẹ nhàng vuốt ve người đang nằm trên đó.
Một bóng người mảnh khảnh đang nằm nghiêng trên giường, chìm trong giấc ngủ bình yên, trên người phủ một chiếc chăn xám. Mái tóc đen dài của cô óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, và một nửa khuôn mặt trắng treo, xinh đẹp của cô lộ ra dưới mái tóc đen. Đôi môi mềm mại hồng hào, chiếc mũi nhỏ nhắn, và đôi mắt nhắm chặt với hàng mi dài, tạo nên một vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa thanh thoát.
Bàn tay của cô nhẹ nhàng được nâng lên và được đỡ bằng một bàn tay khác. Thời Tiểu Niệm nằm nghiêng trên giường, mơ màng mở mắt. Ánh sáng mặt trời tràn ngập làm mọi thứ trông mờ ảo và không chút thực.
Trong tầm mắt của cô, Mr.Cung với thân hình màu xám bạc đứng bên cạnh giường, dùng đôi bàn tay hơi ấm áp nâng lấy tay cô, sau đó từ từ cúi xuống, quỳ một chân, hạ đầu để đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô
"Ừm." Thời Tiểu Niệm nhìn anh bằng ánh mắt có chút mơ hồ, cười nhạt: "Mr.Cung, tôi mệt quá, tôi muốn ngủ một lát để thích nghi với tình trạng lệch múi giờ. Pin anh còn đủ không? Hãy đi sạc đi."
時差 = jet lag : bị lệch múi giờ
"Chủ nhân, tôi đi đây."
Mr.Cung đứng đó, ánh mắt quét nhẹ qua gương mặt cô, cẩn thận đưa tay cô về, chỉnh lại tấm chăn đắp lên người cô, rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm dùng đôi mắt mơ màng dõi theo bóng dáng kia rời đi, dần dần biến mất trong ánh mặt trời, giống như ảo ảnh. Cô nghĩ rằng mình thực sự quá mệt mỏi, hoặc cô chỉ đang đắm chìm trong một giấc mơ.
Cô mơ thấy Mr.Cung.
Thời Tiểu Niệm lại chìm vào giấc ngủ say.
Đột nhiên, cô cảm thấy một sức nặng mạnh mẽ đè lên lưng mình nặng trĩu.
Thời Tiểu Niệm vẫn nằm đó, hơi nhíu mày. Cô buồn ngủ quá nên không thể nào mở mắt nổi. Bỗng chốc, cô cảm thấy một chút ấm áp trên môi mình, nhưtrêu đùa chúng. Chiếc lưỡi nóng bỏng khéo léo luồn vào môi cô và trêu chọc cô một cách điên cuồng.
Có hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Thời Tiểu Niệm có chút kháng cự, nhưng vẫn bị lật người vào trong chăn. Nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn, sâu hơn và dai dẳng hơn, những móng vuốt tự do di chuyển trên cơ thể cô, khiến cô không thể ngủ yên được nữa.
"Ừm." Thời Tiểu Niệm khẽ rên lên, dùng tay đẩy người đang đè trên người mình ra: "Cung Âu, anh đừng nghịch nữa."
"Dậy đi, hôm nay chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, ngoan."
Giọng nói trầm ấm và quyến rũ vang lên bên tai cô, như đang mê hoặc, dụ dỗ cô tỉnh dậy.
"Nhưng em thật sự buồn ngủ quá."
Thời Tiểu Niệm cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt cô như dính chặt vào nhau, không cách nào mở ra được.
"Được, vậy thì em ngủ của em và anh sẽ làm việc của anh."
Giọng nói phía trên đầu cô vừa gợi tình vừa có chút chiếm hữu, rồi những nụ hôn lại rơi xuống người cô, liên tục hôn lên mặt và mắt cô.
Tốt lắm.
Ý là "em ngủ của em còn anh sẽ làm việc của anh" là mỗi người tự làm việc của mình à?
Thời Tiểu Niệm đang ngủ say, còn chưa kịp phản ứng, chăn trên người đã bị kéo ra, một luồng gió mát lạnh ùa vào. Giây tiếp theo, tay cô bị nắm chặt, một chiếc lưỡi mềm mại lướt qua đầu ngón tay.
Giống như một cú sốc điện, dòng điện ngay lập tức làm cơ thể cô tê liệt từ đầu ngón tay, khiến cô run rẩy đến nỗi không thể kiểm soát được bản thân.
Ngay tức khắc, tất cả những cơn buồn ngủ đều biến mất.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai ở trước mặt. Cung Âu nằm đè lên người cô, nắm lấy tay cô, cắn từng ngón tay cô, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy.
Thật là biến thái.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?"
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói, có chút không hài lòng vì cô tỉnh lại sớm như vậy.
"Anh đang làm gì thế?" Thời Tiểu Niệm vội vàng kéo tay cô lại, ngáp một cái rồi nói: "Em muốn ngủ."
Sau khi xuống du thuyền, Cung Âu không dừng lại mà đưa cô về Anh Quốc. Khi họ đến nơi thì đã là ba giờ sáng. Cô thật sự quá mệt mỏi nên giờ cô đang muốn ngủ bù.
Họ cùng nhau đi đến đây bằng máy bay, vậy tại sao anh lại không có vẻ gì là buồn ngủ một chút nào cả? Đôi mắt đen láy của anh trông thật tỉnh táo, chuyện này là thế nào ?
"Ngủ gì mà ngủ ? Đã chín giờ rồi. Dậy đi. Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm." Cung Âu giục cô đứng dậy. Anh bế cô lên như đang bế một đứa trẻ. Dùng ngón tay thon dài chỉnh lại mái tóc đen của cô. Anh ra lệnh giọng nói đầy quyền uy, có chút hống hách: "Thay quần áo đi."
"Việc quan trọng gì cơ ?"
Thời Tiểu Niệm buồn ngủ đến mức có chút mê man.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Cung Âu đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Chuyện quan trọng gì? Em nói chuyện quan trọng gì? Anh đã tuyên bố với mọi người rằng chúng ta đã kết hôn, nhưng chúng ta thậm chí còn chưa đăng ký kết hôn!"
"..."
Ồ, đúng rồi, lần này họ đến Anh Quốc là để đăng ký kết hôn.
Thời Tiểu Niệm gãi gãi tóc, khuôn mặt Cung Âu đột nhiên tiến sát đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy hung dữ nhìn chằm chằm vào cô: "Thời Tiểu Niệm, đừng nói với anh là em đã quên chuyện này rồi!"
"Không, không." Thời Tiểu Niệm lắc đầu liên tục: "Làm sao có thể quên được chứ, nhưng bây giờ không phải vẫn còn sớm sao? Không cần phải vội, buổi chiều chúng ta có thể đi đăng ký."
Cô thực sự rất muốn ngủ thêm một giấc.
"Em thì không vội, nhưng anh thì vội!"
Cung Âu thấy cô cứ trong tình trạng buồn ngủ mơ màng, liền quyết định tự mình ra tay. Anh bế ngang cả người cô lên, đưa vào phòng tắm và đặt cô ngồi ngay bên cạnh bồn tắm. "Ngồi cho tử tế, đừng để bị ngã!"
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn anh, không nói nên lời.
Chỉ là đăng ký kết hôn thôi mà, không cần phải lo lắng như vậy chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể chia tay được sao?
Cung Âu cẩn thận như đang bé một em bé. Sau khi chắc chắn cô không ngã, anh xoay người bước sang một bên, bóp kem đánh răng, rót đầy cốc nước rồi đi đến trước mặt cô: "Há miệng."
"Anh không phải là định đánh răng giúp em đấy chứ?"
"Đúng vậy." Cung Âu nói: "Uống một ngụm nước rồi nhổ thẳng xuống đất, bảo người hầu dọn dẹp."
Xem ra Cung Âu nhật định phải đưa cô đi đăng ký kết hôn trong hôm nay.
Được rồi, được rồi.
Không ngủ nữa.
Thời Tiểu Niệm dụi mắt, mở rồi nhắm, nhắm rồi mở, cố gắng hết sức để đầu óc tỉnh táo hơn. Sau đó cô nhìn Cung Âu và nói: "Để em tự đánh răng."
"Há miệng."
"Em không buồn ngủ nữa. Em tự làm được."
"Há miệng ra!"
Sắc mặt của Cung Âu có chút khó coi. Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác, đành phải bước xuống mép bồn tắm, tiến đến bồn rửa mặt, vót một ít nước vỗ lên mặt để khiến mình tỉnh táo hơn. Sau đó cô mở miệng. Đúng như mong đợi, Cung Âu đã phục vụ tận tình, đặt bàn chải vào miệng cô và bắt đầu giúp cô đánh răng.
"Nhìn xem người đàn ông của em tốt với em biết bao. Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới có thể làm được như vậy chứ?" Cung Âu vừa đánh răng vừa ngạo mạn nói, còn không quên tự khen mình.
"..."
"Thời Tiểu Niệm, nhìn em kìa, em làm cho anh lo lắng đủ thứ. Nếu em không xinh đẹp, anh sẽ không làm thế này!"
"..."
"Vẫn là anh chăm sóc em tốt nhất !"
"Ừm, Cung Âu, anh đánh vào nướu răng của em rồi." Nói đến chuyện chăm sóc người khác thì quên đi, Cung Diệu còn giỏi chăm sóc người khác hơn anh.
宮曜 : ( Cung Diệu ) mang ý nghĩa sự rực rỡ, ánh sáng lộng lãy từ mặt trời, mặt trăng hay các vì sao
“…”
“…”
"Tự đánh đi!" Cung Âu đặt mạnh cốc đựng bàn chải lên bồn rửa mặt, sau đó quay người bước đi. Khi tới cửa, Cung Âu bất ngờ dừng lại, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp: "Thời Tiểu Niệm, có phải em nghĩ rằng anh hoàn toàn vụng về trong cuộc sống không?"
Thời Tiểu Niệm cầm bàn chải đánh răng, nghi hoặc nhìn anh: "Sao đột nhiên anh lại nói thế?"
"Lão Phong Đức bảo anh cứ giao hết mấy việc vặt cho ông ta. Giọng ông ta nghe rất cung kính, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó giả tạo—như thể ông ta đang ngầm chế giễu anh vậy!" Cung Âu lạnh lùng nói.
"Cha nuôi nói thế khi nào?"
"Khi anh đang nghĩ xem nên làm gì cho bữa sáng."
Anh thật sự rất muốn đuổi Phong Đức
"……"
Bữa sáng?
Anh ấy vẫn muốn làm bữa sáng sao? Mũi của Thời Tiểu Niệm đã tự động ngửi thấy mùi khét rồi. Không phải là cô không cảm động, nhưng thực sự là cô không cảm động nổi.
Cô cười ngượng ngùng, suy nghĩ một lát, nhìn Cung Âu nói: "Cung Âu, kỳ thật anh không cần quá để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Những việc như nấu ăn, giặt quần áo… đã có em và cha nuôi lo là được rồi."
Nếu có thể, Thời Tiểu Niệm thật sự muốn quỳ xuống cầu xin Cung đại Tổng tài"Đừng bén mảng tới căn bếp nữa!"
Cô thực sự không hiểu nổi làm sao một người có thể xử lý được những dữ liệu phức tạp, khủng khiếp và lộn xộn trong máy tính một cách linh hoạt như vậy, nhưng lại bất lực trước một bát cơm chiên trứng. Thật là không thể hiểu nổi.
"Em cũng đang chế giễu anh à?" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn cô.
Lại làm tổn thương đến lòng tự trọng mong manh của anh ấy nữa rồi sao, đúng là trái tim thủy tinh.
"Không, em chỉ cảm thấy anh còn có những chuyện quan trọng hơn phải làm, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần anh phải đích thân xử lý. Hơn nữa, còn có Mr.Cung, Mr.Cung chính là hóa thân của anh, toàn bộ trí tuệ siêu việt của nó đều do anh tạo nên, nó thậm chí còn có thể nấu ăn, đúng không?" Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói.
Cung Âu hài lòng với lời nói của cô. Anh gật đầu và nói một cách kiêu ngạo: "Đúng vậy. Chương trình của Mr.Cung đều đều do anh cài đặt, nó có thể nấu được nhiều món hơn cả em và Phong Đức."
Việc anh không giỏi về đời sống thường ngày cũng không sao, bởi vì anh đã tạo ra một robot để bù đắp. Nếu con robot có thể chăm sóc Thời Tiểu Niệm thì cũng giống như anh chăm sóc Thời Tiểu Niệm vậy.
Vậy là đủ rồi.
"Đúng vậy,Cung đại Tổng tài là vô địch thiên hạ."
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng khen ngợi anh. Chỉ cần anh không tự tay làm món "cơm chiên trứng" thì cô vẫn yêu anh.
"Vậy thì mau thay quần áo nhanh đi." Cung Âu liếc mắt nhìn cô nói: "Mau xuống đi, ăn sáng xong chúng ta đi đăng ký."
"Được."Thời Tiểu Niệm gật đầu mạnh mẽ, sau đó tiếp tục đánh răng.
Nướu răng đau đến mức Thời Tiểu Niệm phải nhíu mày vì đau.
Cô thay một chiếc áo sơ mi ren dành cho nữ và quần dài màu đen. Thời Tiểu Niệm tùy ý tết tóc dài, chỉnh lại mái tóc trước trán. Phong cách của cô rất sạch sẽ và gọn gàng, thể hiện vóc dáng thanh mảnh.
Sau khi ngắm mình trong gương vài giây, Thời Tiểu Niệm bước xuống dưới nhà.
Trong sảnh lớn, hai đứa trẻ Cung Diệu và Cung Quỳ đang quỳ trên thảm ngoài cửa, dưới sự hướng dẫn của thầy giáo, thực hiện thiền định. Cung Quỳ ngồi đó rất bồn chồn, chốc chốc lại chớp mắt, ngứa thì gãi tai, hoàn toàn không muốn nghiêm túc ngồi thiền.
宮葵 : ( Cung Quỳ ) mang ý nghĩa loài hoa hướng dương, mang màu sắc ánh sáng và hy vọng
Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bởi vì sau khi đăng ký, cô và Cung Âu sẽ đi hưởng tuần trăng mật nên họ sẽ đưa hai đứa bé là Cung Diệu và Cung Quỳ để La Kỳ chăm sóc.
Thời Tiểu Niệm nhìn hai đứa bé một lúc, sau đó quay lại thì không thấy Cung Âu đâu, cô đi đến bức tường, lấy điều khiển ra rồi bật TV lên. Kết quả là cô đã đổi nhiều kênh, tất cả đều là bàn luận về Cung Âu.
"Chủ tịch của N.E, Cung Âu mới đây đã công bố tin tức kết hôn của mình. Anh đã kín đáo tổ chức lễ thành hôn, chính thức kết hôn với người tình Thời Tiểu Niệm, người mà anh đã gắn bó trong suốt bốn năm và được các bậc trưởng bối trong Cung gia thừa nhận."