"Cung Âu đã cho ra mắt công nghệ liên lạc bằng hình ảnh toàn tức. Kể từ khi loạt robot MR ra đời, chúng ta luôn có thể nghe thấy Cung Âu nói rằng phu nhân của anh chính là nguồn cảm hứng bất tận của anh. Ai nói họ không phải là một cặp đôi hoàn hảo, nói đúng hơn là trời sinh một cặp?"

息影像通話 ( hình ảnh toàn tức / holography ) : là kỹ thuật ghi và tái tạo hình ảnh ba chiều của vật thể trên bề mặt hai chiều, tạo ra hiệu ứng ba chiều sống động.

"Triển vọng thị trường chứng khoán NE đang rất khả quan. Bất kể mọi người đánh giá ra sao, Cung Âu đã không ngừng tạo ra kỳ tích về công nghệ cho thế giới này. Đây là điều mà rất nhiều người không thể đạt được và không ai có thể phủ nhận sự cống hiến của anh."

"Cùng lúc Cung Âu tuyên bố kết hôn, anh cũng đồng thời tuyên bố về chuyến đi hưởng tuần trăng mật sắp tới."

Cung Âu thực sự rất nổi tiếng.

Nhìn những hình ảnh của mình cùng Cung Âu phủ sóng dày đặc trên các đài truyền hình, nhìn những bí mật không mấy tốt đẹp của mình bị phơi bày ra ánh sáng, mỗi lần có tin tức, nó đều bị giới truyền thông mang ra bàn luận sôi nổi.

Đối mặt với tình huống này, Thời Tiểu Niệm chỉ khẽ mỉm cười.

Một thiên tài công nghệ và một họa sĩ truyện tranh thiếu nữ, sự kết hợp như thế này luôn trở thành một câu chuyện cổ tích kiểu Lọ Lem. Có người ngưỡng mộ, có người châm biếm, và cũng có người ghen tị.

Nhưng họ sống ra sao, ai dám can thiệp vào được chứ?

Những kiểu tin tức này, xem qua rồi thôi. So với trước kia, Thời Tiểu Niệm đã trở nên thờ ơ với những chuyện như thế này. Cô biết điều gì thực sự là quan trọng nhất và điều gì đáng trân trọng nhất đối với mình.

Cô tắt TV, đi đến sofa và ngồi xuống, rồi cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình.

Thời Tiểu Niệm quay lại nhìn thấy Cung Âu đang đẩy xe đồ ăn về phía mình. Trên xe đẩy có một chiếc nắp bát lớn màu bạc, đậy kín món ăn ngon bên dưới.

"Bữa sáng." Cung Âu đẩy xe đẩy đồ ăn đến trước mặt cô: "Anh tự tay làm đấy nhé!"

"Không phải em đã nói từ giờ trở đi, những việc này sẽ giao cho Mr. Cung làm hay sao?" Thời Tiểu Niệm sững sờ. Tại sao anh lại tự tay làm, tự mình xuống bếp một lần nữa?

"Hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn, nên tất nhiên là anh phải cho em ăn thật ngon!" Cung Âu nhìn cô đầy cưng chiều, khóe môi hơi nhếch lên. Anh bước tới chỗ cô và ngồi xuống. Những ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ trên chiếc nắp bạc của chiếc bát, "Đoán xem anh đã làm món gì cho em?"

Làm sao cô có thể không đoán ra được chứ?

Thời Tiểu Niệm ngồi đó, muốn khóc nhưng không khóc được, đưa tay vuốt mặt.

"Em đang làm gì thế?" Cung Âu hỏi.

"Em đang đoán xem." Tại sao buổi sáng đi đăng ký lại hành hạ cô như vậy chứ?

"Em đoán ra chưa?"

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của cô.

Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt lên, quyết định đối mặt với sự thật tàn khốc này, mỉm cười nhẹ với Cung Âu: "Là cơm chiên trứng đúng không?"

Dù sao, ngoài cơm chiên trứng ra, thì anh còn có thể làm được món nào khác hay sao.

"Sai!" Cung Âu nói.

"..."

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn anh. Anh thực sự có thể làm món khác, ngoài cơm chiên trứng sao? Kỹ năng nấu nướng đã tiến bộ đến mức đạt được một bước tiến mới? Cô đột nhiên cảm thấy mong đợi: "Vậy là món gì?"

邪歸正了 ( cải tà quy chính ) : là sửa sai để "trở về con đường đúng đắn" hoặc "chính trực."

"Hôm nay là ngày đăng ký của chúng ta, anh phải làm điều gì đó đặt biệt cho em." Cung Âu nhướn mày đầy kiêu ngạo, đưa tay từ từ nhấc nắp bát lên, lộ ra vẻ tinh tế: "Cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp 2.0!"

Khi chiếc nắp được mở ra, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy một đĩa cơm chiên trứng thơm phức, trứng vàng óng, trông rất ngon miệng.

Quả trứng vẫn là quả trứng đó.

Cơm vẫn là loại cơm đó.

Chỉ là bên trong có thêm vài lát thịt, cùng với những miếng cà rốt thái hình hạt lựu.

Thời Tiểu Niệm ngồi đó bất động: "Cung Âu, tại sao em lại thấy thịt này giống thịt cá chứ không phải thịt heo?"

"Là thịt cá đấy." Cung Âu thừa nhận.

"..."

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn hóa đá tại chỗ. Ai lại đi dùng cá để làm cơm chiên trứng? Ngoài Cung Âu ra chẳng ai có thể làm ra chuyện này.

"Không phải là rất chu đáo sao?" Cung Âu hoàn toàn không nhận ra cơn sóng dữ trong lòng Thời Tiểu Niệm. Anh cầm đĩa lên đặt trước mặt cô như dâng một báu vật: "Lần đầu tiên em nấu canh cá, đã chinh phục được anh, nên hôm nay anh liền dùng thịt cá để làm cơm chiên cho em!"

心意 : nó thường mang nghĩa là "chu đáo", ít khi mang nghĩa "sáng tạo". Ngoài ra còn có thể hiểu là có "tâm ý, thành ý".

Ý tưởng này của anh đã phải suy nghĩ rất lâu.

Quả thật là hoàn hảo.

"..." Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn Cung Âu. Cung Âu cũng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sáng lên: "Sao em không nói ra ý kiến ​​của mình?"

Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nhìn chằm chằm vào đĩa cơm chiên cá, cố gắng nặn ra vài chữ: "Thật sự rất sáng tạo. Cung Âu, anh đối với em thật tốt."

創意: sáng tạo

"Phí lời, tất nhiên là anh phải tốt với em rồi." Cung Âu đưa muỗng cho cô: "Nào, đến nếm thử một chút đi."

Liệu sau khi ăn cô xong, cô còn có thể sống sót để đi đăng ký kết hôn không?

Chắc là không đến mức có độc đấy chứ?

Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, ăn một bát cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp 2.0 do Cung Âu làm trước khi đi đăng ký kết hôn cũng không tệ. Ký ức này nhật định sẽ theo cô cả đời, đến tận lúc già vẫn sẽ nhớ mồn một.

Ồ, thật là lãng mạn.

Thời Tiểu Niệm ép buộc mình phải suy nghĩ "Lạc quan", sau đó đưa tay cầm lấy muỗng, múc một muỗng cơm bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai.

"Vị của nó thế nào?" Cung Âu ôm lấy đĩa cơm, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Nó còn có thể có vị gì khác nữa? Đó là hương vị của ẩm thực đen.

黑暗料理 (ẩm thực đen ) : là một thuật ngữ hài hước hoặc châm biếm, thường được dùng để chỉ những món ăn có cách chế biến kỳ lạ, không theo quy chuẩn thông thường, hoặc có hương vị khó hiểu.

Thời Tiểu Niệm nhai nhẹ vài lần rồi nuốt thẳng cơm vào, cười nói: "Ngon lắm luôn."

"Tất nhiên rồi, anh đã nghiên cứu nó rất lâu đó." Cung Âu kiêu ngạo nói.

"Các con dậy sớm thế làm gì vậy? Sao không ngủ thêm một chút để thích nghi với tình trạng lệch múi giờ?" La Kỳ mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam ánh lục sang trọng, từ cầu thang bước xuống. Nhìn thấy Cung Âu và Thời Tiểu Niệm ngồi trong đại sảnh, trên khuôn mặt cao quý nở một nụ cười nhẹ.

"Chào buổi sáng, mẹ."

Thời Tiểu Niệm nhanh chóng đứng dậy, gật đầu chào La Kỳ.

"Tiểu Niệm, trông con có vẻ không được khỏe lắm, bảo nhà bếp nấu canh bồi bổ cho con uống nhé. Con gầy quá." La Kỳ ân cần, lo lắng nói rồi bước xuống cầu thang tiến đến chỗ họ.

Cung Âu đứng dậy khỏi ghế sofa, gật đầu với La Kỳ tỏ lòng tôn trọng, sau đó nói bằng giọng điệu thô lỗ: "Không cần đâu, hôm nay con đã tự làm bữa sáng cho cô ấy."

"Con tự tay làm à? Con học nấu ăn từ khi nào thế?"

La Kỳ nhìn Cung Âu với vẻ không thể tin nổi, có chút kinh ngạc. Con trai bà thực sự biết nấu ăn ư? Lẽ nào sương mù nước Anh đã tan biến một cách kỳ diệu?

"Chỉ là nấu ăn thôi mà, có gì khó khăn đâu." Cung Âu nói.

La Kỳ nhìn vào đĩa cơm chiên trên tay Thời Tiểu Niệm, bà sửng sốt khi thấy những miếng thịt trông giống cá. Sau đó, cô nhìn vẻ mặt khó nói của Thời Tiểu Niệm và ngay lập tức bà nhận ra vấn đề.

Thời Tiểu Niệm đang chậm rãi ăn sáng. Cô tránh món cá và chỉ gắp lấy một ít cà rốt thái hạt lựu. Đúng vậy, cà rốt thái hạt lựu thì vẫn an toàn hơn.

Vừa đưa một miếng cà rốt thái hạt lựu vào miệng, cô lập tức khựng lại: "Cung Âu, sao cà rốt này lại ngọt và mềm thế?"

"Bởi vì cà rốt thái hạt lựu này được làm từ kẹo dẻo. Chẳng phải em thích đồ ngọt sao?”

Cung Âu nhìn cô, với biểu cảm như muốn nói: "Nhìn xem người đàn ông của em đã quan tâm em đến thế nào kìa. "

"..."

Thì ra đây không chỉ là một đĩa cơm chiên cá, mà còn là một đĩa cơm chiên kẹo dẻo sao?

Ai lại cho kẹo dẻo vào cơm chiên trứng chứ? Anh hẳn đang cố đầu độc cô sao.

毒死 : đầu độc

暗殺 : ám sát

Khuôn mặt của Thời Tiểu Niệm gần như nhăn nhó lại.

"Biểu cảm trên mặt em là thế nào?" Cung Âu nghi hoặc nhìn cô.

"Cung Âu, anh đã nếm thử mùi vị món này chưa?" Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi.

"Không, tại sao anh phải thử? Anh không thích đồ ngọt. Anh chỉ thích những món do em làm." Cung Âu tự tin nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm thực sự muốn khóc.

La Kỳ đứng đó không chịu nổi nữa, không nhịn được lên tiếng: "Tiểu Niệm, con cùng mẹ ra vườn hái hoa nhé?"

"Dạ, con đi ngay đây."

Thời Tiểu Niệm lập tức nói, nhưng Cung Âu lập tức giữ cô lại. Cung Âu bất mãn nhìn La Kỳ: "Chuyện vặt vãnh như hái hoa này sao lại cần Thời Tiểu Niệm đi cùng? Để người hầu đi theo mẹ là được rồi, Thời Tiểu Niệm còn phải ăn sáng nữa!"

"Mẹ..." La Kỳ định nói thêm điều gì đó, nhưng Thời Tiểu Niệm lại cười khổ, lắc đầu với bà.

Thấy vậy, La Kỳ thở dài, đành phải bỏ cuộc rồi quay đi. Cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con trai bà lại ở bên Thời Tiểu Niệm. Ngoại trừ Thời Tiểu Niệm, còn ai có thể chịu đựng được sự "tra tấn" của hắn?

Sau khi La Kỳ rời đi, Cung Âu lại nhìn Thời Tiểu Niệm bằng ánh mắt dịu dàng: "Em tiếp tục ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ đi đăng ký."

"Còn anh thì sao?"

"Anh sẽ chờ. Sau khi đăng ký về, em có thể nấu cho anh ăn." Hiện giờ, không gì quan trọng hơn việc đăng ký.

"Ồ."

Thời Tiểu Niệm đáp lại trong vẻ tuyệt vọng, tiếp tục bữa sáng của mình.

"Chào buổi sáng."

Một giọng nói nam trầm thanh vang lên trong đại sảnh. Cung Úc bước về phía họ. Anh có mái tóc xoăn ngắn và mặc bộ đồ ở nhà sáng màu. Anh bước về phía họ một cách thản nhiên, thong thả, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh và ngáp một cái. “Sao hai đứa dậy sớm thế? Anh còn đang buồn ngủ chết đi được.”

宮彧( Cung Úc ):mang nghĩa là văn vẻ, thanh lịch, hoặc phong cách đẹp đẽ.

Anh bay về lại Anh Quốc cùng với Cung Âu. Anh nghĩ mình đã dậy sớm lắm rồi, nhưng không ngờ hai người họ còn dậy sớm hơn cả anh.

"Chúng tôi sẽ đăng ký ngay hôm nay!"

Cung Âu nói, giọng nói có chút tự hào, như thể đây là một chiến công vĩ đại.

"Anh biết là em không thể đợi được. Xin chúc mừng hai đứa. Một lát nữa, anh sẽ làm tài xế, tự mình chở hai đứa đi, để lấy chút may mắn của hai đứa" Cung Úc nhíu mày, cúi người nói với Cung Âu. Khi mắt anh nhìn thấy đĩa cơm chiên, anh hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Một loại chất độc kiểu mới sao?

Câu này chưa kịp nói ra, Thời Tiểu Niệm đã vội vàng ngắt lời chen ngang: "Đây là bữa sáng dinh dưỡng mà Cung Âu làm cho em."

"Bữa sáng bổ dưỡng?"

Cung Úc cảm thấy quan niệm về "dinh dưỡng" của cặp đôi này có thể gọi khác hẳn với anh.

"Anh đang ghen tị à?" Cung Âu liếc nhìn Cung Úc, hiếm khi tỏ ra hào phóng nói: "Hôm nay tâm trạng của em rất tốt, trong bếp còn dư một ít. Người đâu, đi lấy cho đại thiếu gia một đĩa!”

Nghe vậy, Cung Úc lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế sofa. Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm thấy Cung Úc "nhanh nhẹn" như vậy.

"Ha ha, ừm, ừm. Thế này nhé, anh đột nhiên nhớ ra là mình vẫn chưa đủ thích nghi được với tình trạng lệch múi giờ. Mọi người cứ từ từ ăn. Anh đi nghỉ tiếp đây"

Cung Úc hoảng sợ bỏ chạy, như thể chạy trói chết.

"Anh không phải nói là làm tài xế của bọn em sao?"

"Anh nghĩ là mình không làm được rồi. Để Phong Đức làm! Anh đi đây!"

Cung Úc chạy nhanh đến nỗi một chiếc dép của anh bị rơi ra.

Cung Âu không phải là kẻ ngốc. Thấy vậy, anh quay lại nhìn Thời Tiểu Niệm bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu đầy u ám: "Anh ta không phải chê tài nấu ăn của anh đấy chứ?"

"Sao có thể như vậy được? Anh trai chỉ buồn ngủ thôi, để anh ấy ngủ đi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.

Cung Âu nhìn cô với vẻ nghi hoặc.

Thời Tiểu Niệm không muốn anh khó chịu nên đành phải nói: "Thật ra, Cung Âu, bữa sáng anh làm rất ngon. Hơn nữa, em cũng có tính độc chiếm. Em muốn món ăn anh làm chỉ dành riêng cho em.”

Đừng để người thân phải chịu đựng thêm nữa.

Cung Âu cúi đầu, hung hăng hôn lên mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm: "Được! Từ nay về sau, đồ ăn anh nấu chỉ dành riêng cho em, Thời Tiểu Niệm! Đừng nghĩ đến chuyện chia sẻ với người khác!"

Cô là duy nhất của anh, và anh cũng là duy nhất của cô.

Anh thích nhất chính là sự chiếm hữu của cô dành cho anh!

"Ừm."

Thời Tiểu Niệm cười lớn đến mức tim cũng run lên. Cô cầm muỗng và ăn trong im lặng, cảm giác như đang chuẩn bị cho một cuộc chiến bi tráng. Cô hy vọng rằng sau bữa ăn này, cô vẫn có thể sống sót để đến nơi đăng ký kết hôn.

"Thiếu gia, không ổn rồi, Mr.Cung đã biến mất rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play