Quý Đông Thời đành phải đẩy hộp dịch trị liệu sang một bên, giơ hai tay đầu hàng, cười bất lực: “Được rồi được rồi, anh không đụng vào em nữa.”
Dừng một nhịp, anh hỏi, “Cậu có đói không? Anh đi làm gì đó cho cậu ăn.”
Xoa nhẹ bụng mình, “Vừa hay anh cũng đang đói.”
Thấy con mèo nhỏ chẳng thèm phản ứng, anh chỉ cười khẽ, cúi đầu nhìn nó, ánh mắt dịu dàng lẫn xót xa: “Anh sẽ không làm hại cậu đâu. Nếu cậu vẫn chưa yên tâm thì theo anh vào bếp nhé…”
Nghĩ ngợi một chút, vừa như đùa vừa như thật, “Tiện thể giám sát anh luôn, được không?” Rồi đưa tay nâng cằm mình, “Nhưng mà, bảo bối nhi, miệng cậu có thể thả anh ra trước được không?”
Bảo, bối, nhi…?!
Thân thể Mèo Con cứng ngắc, tựa như bị điện giật, toàn bộ lông mao dựng đứng. Móng vuốt sắc bén ngay lập tức bật ra, phẫn nộ quào thẳng vào tay Quý Đông Thời.
Ai là bảo bối nhi của hắn chứ?!
“Ây da—” Quý Đông Thời thừa lúc Mèo Con còn yếu, tay mắt lanh lẹ túm lấy móng vuốt nhỏ, “Bảo bối nhi, cậu như vậy không được nha, anh có trêu cậu đâu mà.”
Lại còn gọi nữa!!!
Ánh mắt Mèo Con âm u, trừng thẳng vào Quý Đông Thời, ra sức giãy giụa trong lòng anh.
Tay Quý Đông Thời vẫn còn bị cắn chặt trong miệng, động tác như vậy làm anh đau đến nhe răng trợn mắt, rên khẽ một tiếng: “Tiểu phôi đản, cậu muốn cắn chết anh thật đấy à? Ngoan, buông ra nào—”
Anh dừng lại, như đã hiểu ra điều gì, “Được được, anh không gọi nữa, không gọi là được chứ gì?”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe, đầy giận dữ kia, dịu giọng dỗ dành, “Cậu xem, đã về nhà với anh rồi, giữa chúng ta hẳn cũng có chút tin tưởng chứ nhỉ? Nếu anh muốn hại cậu, thì đã chẳng đưa thuốc trị thương cho cậu trước đâu.”
Nở một nụ cười tự giễu: “Dù sao thì, anh cũng đâu có giàu gì.”
Mèo Con nhìn chằm chằm anh, lỗ tai động đậy, như thể đã tiếp thu được những lời kia.
Quý Đông Thời lại thổi thêm một đợt gió mềm: “Anh là người tự nhiên, đánh kiểu gì cũng không lại cậu, không cần sợ đâu, thả anh ra đi.”
Lực cắn dần dần giảm xuống, Quý Đông Thời thử rút tay về, lần này, không còn bị cản lại nữa. Anh thở phào nhẹ nhõm—con mèo nhỏ này, tuy còn bé, nhưng thật sự cảnh giác quá mức.
Anh tìm một chiếc áo nhung mềm, phủ lên đảo bếp làm ổ nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt Mèo Con vào đó.
Sau khi rửa sạch tay, anh nhìn vết máu còn đọng lại, liếc qua chút dịch trị liệu còn lại, cuối cùng vẫn không nỡ dùng tiếp, cẩn thận để lên đầu tủ cạnh giường. Băng sơ qua tay trái, rồi bắt đầu nấu cơm.
Không chỉ chuẩn bị bữa tối cho hai người, mà còn cả món hàng mai anh phải bán ở tiệm nhỏ.
Hôm nay anh mua sáu con bồ câu, giữ lại một con. Một nửa dùng nấu canh để bồi bổ cho mèo nhỏ, nửa còn lại đem kho cùng với năm con kia.
Tuy hiện tại anh chỉ biết mỗi cách xử lý thịt bồ câu đơn giản, nhưng bồ câu đâu phải chỉ dùng để nấu canh. Trong hoàn cảnh thiếu thốn nguyên liệu như thế này, anh chỉ có thể xoay đủ kiểu món từ bồ câu, để tránh khách hàng chán ngấy.
Nước kho màu đỏ sẫm trong nồi sôi ùng ục, bốc lên từng đợt hương thơm ngào ngạt, bồ câu được kho đến sáng bóng ánh đỏ, tỏa ra mùi thịt dày đặc quyến rũ. Quý Đông Thời nhìn đám bồ câu vừa chín tới, cầm điều khiển từ xa nhấn vài cái để điều chỉnh lửa, rồi đậy nắp nồi lại.
Mũi Mèo Con động đậy, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên cái nồi. Cậu bước vài bước về phía đó, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, lại lùi về, cái đuôi to phía sau vung qua vung lại đầy thiếu kiên nhẫn.
Quý Đông Thời nhịn cười, giả vờ không nhìn thấy, mở nồi canh bồ câu khác, múc cả nước lẫn thịt ra một chén, rửa sạch nồi, xào thêm chút rau xanh, rồi bật nồi cơm.
Nồi cơm này là hàng sẵn của tinh cầu Leicester, nấu cơm hấp bắp đều được, rất tiện lợi.
Quý Đông Thời lấy hai cái chén, đong đầy một chén cơm, đang định đong chén thứ hai thì đột nhiên quay đầu hỏi:
“Bảo bối nhi, cậu có ăn cơm không?”
Cơm với người Leicester không phải là thứ thiết yếu. Nhưng vẫn có vài người thích khẩu vị khác biệt, thỉnh thoảng ăn cho vui. Anh không chắc mèo nhỏ này có thích ăn không.
Mèo Con lạnh lùng liếc anh, giơ móng vuốt lên, xoẹt một tiếng, mặt đảo bếp lập tức xuất hiện vài vết trảo thật sâu.
Quý Đông Thời: “……”
Không chọc nổi, không chọc nổi.
“Cậu có muốn ăn cơm không?”
Mèo Con hừ lạnh, quay ngoắt mặt đi—ai thèm ăn đồ hắn nấu chứ!
…Là không muốn ăn sao?
Quý Đông Thời như có điều suy nghĩ, đặt chén xuống, không gượng ép nữa. Chờ thịt bồ câu nguội bớt, anh xé nhỏ ra một chén, chan thêm nước canh, mang tới trước mặt mèo nhỏ:
“Ăn đi.”
Mèo Con khinh thường phì một hơi, dùng một móng đẩy chén qua một bên.
Một miếng thịt bồ câu là muốn dụ dỗ cậu sao? Quá coi thường cậu rồi, đồ tự nhiên này.
“Đừng tùy hứng nữa. Ăn no thì vết thương mới mau lành,” Quý Đông Thời ngồi xổm xuống, xoay người sang bên cạnh mèo nhỏ, đối mắt với cậu, “Nếu không đủ thì gọi anh.”
Nói xong, anh không nói thêm gì nữa, quay lưng lại, bắt đầu ăn cơm.
Hương thơm đậm đà như có sinh mệnh, lượn lờ không dứt quanh mũi mèo nhỏ, còn thơm hơn cả mấy con cá khô hảo hạng sản xuất từ Khẳng Ni tinh.
Cậu không tự chủ nhìn chén, rồi lại liếc thêm lần nữa…
Cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy…
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị ăn, như chợt nhớ ra gì đó, cậu vội liếc về phía Quý Đông Thời, thấy anh vẫn không quay lại, lúc này mới cúi đầu, hung hăng cắn một miếng thịt bồ câu.
“À đúng rồi, lát nữa anh còn phải làm thêm bồ câu nữa. Nếu nghe tiếng chén đĩa va chạm—”
Quý Đông Thời vừa buông đũa, định nhắc mèo nhỏ vài câu, liền bắt gặp cậu—mới nãy còn khinh thường cái chén—giờ đang cúi đầu điên cuồng nhai thịt.
Ánh mắt chạm nhau, một tầng không khí xấu hổ mỏng manh lặng lẽ lan khắp gian bếp.
Quý Đông Thời: “……”
Mèo Con: “……!!”