Mùa xuân ở tinh cầu Leicester, thời tiết thất thường đến mức khó lường, vừa rồi bầu trời còn trong vắt vạn dặm, chớp mắt đã đổ mưa tầm tã.

Quý Đông Thời xách theo một con bồ câu to tướng, chạy chậm vào nhà. Vừa đẩy cửa vào, anh tiện tay đặt đồ sang một bên, rồi vươn tay đè nhẹ lên cái nút đỏ nằm sát vai trái. Tầng chống nước phủ trên người anh lập tức co rút lại, nhanh chóng hóa thành một quả cầu nhỏ. Theo hai tiếng “ong ong” vang lên, quả cầu bé xíu ấy xoay tít trong không trung, chưa đầy chớp mắt đã bốc hơi sạch sẽ nước mưa thấm vào.

Thu hồi phòng vũ cầu, Quý Đông Thời cúi đầu liếc nhìn bộ quần áo khô ráo mát mẻ trên người mình, gương mặt tuấn tú thấp thoáng hiện lên một vẻ phức tạp khó tả.

Bây giờ đã là năm 3000 theo lịch tinh hệ, anh xuyên tới nơi này đã được ba ngày.

Chuyện kiếp trước, tựa như một giấc mộng dài. Mơ tan rồi tỉnh, chỉ còn lại vết thương hằn sâu trong lòng.

Nhìn màn mưa giăng kín ngoài trời, Quý Đông Thời khẽ thở dài.

Đêm Giao thừa hôm ấy, anh trở về nhà dùng bữa đoàn viên, bị anh trai rót cho mấy ly rượu. Tửu lượng vốn kém, cơm còn chưa ăn xong đã lảo đảo lên giường ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, đường điện trong nhà bốc cháy. Người già ngủ nông, cha mẹ anh nhanh chóng bị đánh thức. Mẹ kéo anh trai, cha kéo em gái, hoảng hốt chạy ra khỏi nhà, chẳng ai nhớ rằng trong phòng còn có anh – một kẻ say khướt.

Quý Đông Thời còn nhớ rõ lúc linh hồn mình bị ép tách khỏi thể xác, nhìn thấy đại ca lẩm bẩm sám hối, nhớ rõ cha mẹ mình sau tai nạn chỉ cảm thán: “May mà lão đại với tiểu tam kịp chạy thoát.” Còn nhớ rõ gia đình ấy, trước căn nhà cháy đỏ rực, chỉ biết ôm đầu khóc lóc thảm thiết.

Không đau đớn, cũng chẳng phẫn hận. Với sự bất công của cha mẹ, Quý Đông Thời đã sớm quen rồi. Khi thấy mình bị tuyên bố tử vong, thậm chí còn có chút cảm giác... được giải thoát.

Anh cứ nghĩ đời mình sẽ kết thúc như thế.

Ai ngờ lại xuyên tới tinh cầu Leicester.

Đây là một thế giới kỳ diệu.

Tinh cầu Leicester có hai chủng tộc: một là con người thuần chủng mang gien nhân loại tự nhiên; còn lại là Leicester nhân – những kẻ mang trong mình đồng thời gien người và gien mèo, có thể tùy ý biến hóa giữa hình người và hình mèo.

So với Leicester nhân mạnh mẽ, tự nhiên nhân thể chất yếu ớt hơn nhiều, không thích hợp chiến đấu, số lượng cũng cực kỳ ít ỏi. Chín mươi phần trăm cư dân Leicester đều là Leicester nhân.

Người nguyên chủ – cũng tên là Quý Đông Thời – giống anh như đúc, cũng là một đứa trẻ đáng thương không cha mẹ yêu thương.

Bởi vì nợ nần cờ bạc, cha mẹ hắn thiếu Ngân hàng Đế quốc một món tiền khổng lồ. Không chỉ bỏ lại hắn trốn cùng đứa con nhỏ, họ còn lợi dụng kẽ hở pháp luật, chuyển hết nợ nần sang tên nguyên chủ. Một học sinh còn chưa tốt nghiệp, vừa nghe tin dữ liền ngã gục ngay tại chỗ.

Sau một trận bạo bệnh, chưa kịp hồi sức, thì cảnh sát tinh tế đã tìm đến nhà, hạ tối hậu thư: nếu trong vòng một tháng không trả nổi khoản tối thiểu, sẽ bị lưu đày vĩnh viễn đến tinh cầu vứt bỏ.

Tinh cầu vứt bỏ – thiên nhiên pháp trường của Đế quốc Leicester. Tài nguyên khan hiếm, khí hậu khắc nghiệt, con người gần như không thể sinh tồn. Gọi là lưu đày, kỳ thực chính là tuyên án tử hình.

Áp lực đè nặng, nguyên chủ chỉ biết tuyệt vọng chọn cái chết.

Tiếng mưa gõ lộp bộp trên khung cửa sổ. Quý Đông Thời lau đi giọt nước mưa dính trên mu bàn tay, ôm theo bồ câu vào căn bếp – gian phòng anh tự tay cải tạo từ phòng chứa đồ.

Trên đảo bếp đen nhánh, chẳng có bếp gas, chỉ đặt hai cái nồi lớn nhỏ không đều. Bên trái còn để một giá gia vị nhỏ, trên đó lẻ loi vài lọ dầu bắp và muối i-ốt.

Những thứ này đều do Quý Đông Thời xoay xở trong mấy ngày qua. Kỹ thuật tinh cầu Leicester cực kỳ phát triển, nhưng so với nó, những giá trị ẩm thực, giải trí, văn hóa cổ xưa từ địa cầu gần như đã bị thời đại vũ trụ vứt bỏ sạch sẽ.

Cư dân Leicester chủ yếu dùng dịch dinh dưỡng thay cho bữa ăn. Một ống nhỏ, đủ cung cấp năng lượng cho một người trưởng thành suốt cả ngày, thậm chí còn tạo ra cảm giác no bụng.

Dịch dinh dưỡng được phân cấp theo nguyên liệu và độ tinh xảo. Ngày đầu xuyên tới, Quý Đông Thời nghiến răng mua một ống dịch vị cỏ xanh giá 50 tinh tệ. Thực ra mùi vị cũng không quá tệ, giống như một loại nước ép rau ngọt dịu.

Nhưng đây chỉ là loại cấp thấp nhất. Dịch dinh dưỡng vị trái cây đắt hơn mấy trăm tinh tệ, còn loại cao cấp thịt cá thì vượt ngàn.

Số tinh tệ Quý Đông Thời mang theo chẳng còn là bao, căn bản không đủ để mua dịch dinh dưỡng hằng ngày. Huống hồ —

Anh nhắm mắt, gọi thầm trong lòng:
“Hệ thống, nhiệm vụ này coi như hoàn thành chưa?”

Sau khi xuyên tới, trong đầu Quý Đông Thời bị buộc chặt với một hệ thống "Tấn Giang nuôi mèo". Hệ thống này yêu cầu anh thực hiện nhiệm vụ, đem văn hóa ẩm thực mèo mẻo địa cầu truyền bá tới tinh cầu Leicester.

Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng, đến khi làm xong hết các nhiệm vụ, hệ thống sẽ rời khỏi anh, còn tặng thêm một viên hoàn dưỡng sinh – chữa bách bệnh, giúp linh hồn hoàn toàn dung hòa với thân thể này.

Vừa dứt lời, trong đầu liền vang lên âm thanh điện tử:

【 Là một sạn phân quan đủ tiêu chuẩn, sao có thể thiếu bếp nấu cho mèo!
Nhiệm vụ: Chế tạo bếp nấu đầu tiên ở Leicester tinh cầu.
Tiến độ: Hoàn thành.
Phần thưởng cố định: Phương pháp xử lý thịt đại vương bồ câu.
Phần thưởng ngẫu nhiên: Bầu trời rơi bánh nhân chó – bốc thăm một lần 】

Quý Đông Thời: “……”

Bầu trời rơi bánh nhân chó – bốc thăm cái quỷ gì thế?! Cái hệ thống này có bị nhiễm virus không vậy?!

Anh ôm trán bất lực, nhận thưởng. Phương pháp xử lý thịt đại vương bồ câu ngay lập tức in hằn trong đầu.

Ở tinh cầu Leicester, không phải cư dân không thích ăn cơm, mà do sinh vật ở đây trải qua tiến hóa vũ trụ, thể tích gấp mấy lần sinh vật địa cầu, thịt trở nên cực kỳ tanh tưởi, xử lý cũng vô cùng rắc rối, căn bản không thể ăn trực tiếp.

Bởi vậy, dịch dinh dưỡng từ thịt cá mới đắt đỏ đến thế.

Nếu không nhờ hệ thống tặng công thức khử tanh, e rằng anh chỉ có nước nhìn trời mà thở dài.

Quý Đông Thời rửa sạch hai cái nồi, lấy từ tủ ra một cái sàn xe mỏng, đặt cái nồi to lên đó. Anh cầm điều khiển từ xa, nhẹ nhàng bấm nút. “Tích” một tiếng, trong nồi lập tức bốc hơi.

Đây là thứ anh dựa theo nguyên lý bếp điện từ mà chế tạo ra, hao tổn hết 500 tinh tệ mới nhờ người làm thành. May mà chi phí kỹ thuật ở đây không cao, bằng không không biết đến bao giờ anh mới hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

Đổ nước vào nồi, rửa sạch bồ câu, đợi nước sôi rồi thả vào.

Làm theo hướng dẫn trong đầu, nhét đầy thảo dược khử tanh vào bụng bồ câu.

Sau đó, Quý Đông Thời đổ nước nấu đầu tiên đi, rửa nồi sạch sẽ, thêm lượng nước vừa đủ, rắc muối, bắt đầu ninh canh.

Từ khi xuyên tới đây, ngoài trừ ống dinh dưỡng ngày đầu, anh chưa từng được ăn bữa cơm đàng hoàng nào. Sau khi tiêu sạch khoản tinh tệ ít ỏi, trong tay anh chỉ còn lại vài trăm. Một mình ở nơi xa lạ này, đâu dám tiếp tục phung phí, chỉ có thể mua rau quả lót bụng.

May mắn là nguyên liệu ở đây cực kỳ rẻ.

Con đại vương bồ câu anh mua hôm nay, to bằng một con gà trống trưởng thành, giá lại chỉ vỏn vẹn hai tinh tệ.

Dặn dò thời gian ninh canh xong, Quý Đông Thời lau khô tay, đi về phòng ngủ.

Cảm ứng đèn vừa sáng, ánh đèn lạnh băng chiếu xuống chiếc giường kim loại, mặt ga trải giường được robot gia chính ủi phẳng phiu, đến nếp nhăn cũng không có, khiến Quý Đông Thời hơi ngập ngừng mới dám ngồi xuống.

Trên đầu giường chỉ đặt một chiếc bàn nhỏ và một thiết bị nhỏ xinh, đó là chiếc máy đóng gói khí cũ kỹ mà anh tốn 80 tinh tệ tìm được trên mạng quang võng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play