Trên tinh cầu Leicester, vẫn luôn truyền tai nhau một truyền thuyết cổ xưa.

Những người mang đôi mắt dị sắc trời sinh là ác ma, sự ra đời của họ đồng nghĩa với tai họa và bất hạnh chẳng thể nào đếm xuể.

Người dân trên tinh cầu Leicester tin điều đó như chân lý. Một khi trong nhà có tiểu miêu sở hữu đôi mắt dị sắc chào đời, họ sẽ không hề do dự mà thẳng tay xử lý nó. Ngay cả thi thể cũng sẽ bị vứt ra ngoài tinh khu rác thải. Cũng có một số cha mẹ không nỡ xuống tay, liền lén đem đứa bé vừa mới sinh chưa được bao lâu ném ra ngoài, hy vọng nó có thể tự mình sống sót.

Nhưng đó gần như là điều không thể. Những tiểu miêu sở hữu đôi mắt uyên ương bị cả tinh tế truy sát, dù không chết dưới tay người nhà thì cũng khó lòng thoát khỏi cái chết nơi tay người khác.

Dần dà, số lượng tiểu miêu mắt dị sắc trên tinh cầu Leicester càng lúc càng ít, vài năm gần đây gần như đã tuyệt chủng.

Ngoại trừ một người—Thống soái quân sự tối cao của đế quốc, Nguyên soái của quân đoàn Kinh Cức: Kiêu Lẫm.

Cậu sinh ra đã mang một đôi mắt dị biệt: một mắt xanh thẳm, một mắt ánh hổ phách.

Thứ khiến mọi người kinh hoàng chính là—giữa muôn trùng vây bắt và truy sát từ toàn bộ tinh tế, Kiêu Lẫm không những sống sót một cách ngoan cường, mà còn vươn lên được đến địa vị hôm nay.

Trong ký ức nguyên chủ, vị nguyên soái này máu lạnh và tàn bạo đến cực điểm. Bất cứ kẻ nào dám chống đối đều sẽ bị cậu ta tiêu diệt không chút lưu tình. Nhắc đến cái tên "Kiêu Lẫm", ai nấy đều tái mặt.

Hơn nữa, người ta đồn rằng Kiêu Lẫm vô cùng chán ghét miêu hình của mình. Cậu đã hành tẩu trên tinh cầu Leicester bao năm trời, chưa từng để lộ hình dạng miêu hình dù chỉ một lần. Cho đến hiện tại, không ai biết chủng tộc thật sự của cậu là gì.

Quý Đông Thời thì hoàn toàn không tin vào truyền thuyết vớ vẩn ấy. Ác ma gì chứ, tai họa gì chứ—toàn là những lời vô căn cứ.

Chẳng qua là khác loài, khác màu mắt mà thôi. Trên Địa Cầu, những tiểu miêu mắt uyên ương còn được người ta cưng chiều, không biết bao nhiêu kẻ thích.

Nghĩ đến đó, trong lòng anh dâng lên một nỗi thương xót sâu sắc dành cho tiểu miêu ấy, ngay cả sợ hãi cũng tan biến không ít.

Anh thở dài, đưa tay lên, định nhẹ nhàng xoa đầu nó.
“Đừng sợ… giờ không còn nguy hiểm nữa đâu.”

Tuy rằng khắp tinh tế, chỉ có một mình vị Kiêu nguyên soái kia là người Leicester mang đôi mắt uyên ương, nhưng Quý Đông Thời lại không hề liên hệ tiểu miêu trước mặt với Kiêu Lẫm.

Người Leicester trưởng thành ở miêu hình và nhân hình là cùng tốc độ. Kiêu Lẫm năm nay hai mươi tám tuổi, đã sớm thành niên. Nếu là miêu hình thì cũng phải là đại miêu, hoàn toàn không thể là một tiểu miêu con.

Ánh mắt Quý Đông Thời dừng lại trên những vết thương đẫm máu khắp thân thể tiểu miêu, vừa xót xa, lại vừa giận dữ. Theo phán đoán của anh, đứa nhỏ này có lẽ bị người nhà vứt bỏ, khó nhọc tự nuôi bản thân lớn lên đến chừng này, rồi lại không biết đắc tội với ai, bị truy sát đến mức độ như vậy.

“Không sao rồi, ca ca sẽ đưa em về nhà ngay.”

Chỉ là đúng lúc bàn tay anh vừa chạm đến đỉnh đầu tiểu miêu, nó đột ngột co người lại, hung hăng ngoạm lấy tay anh một cái. Trong cổ họng nó vang lên những tiếng gầm gừ cảnh cáo nhỏ xíu nhưng kiên quyết.

Cú cắn này dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại của nó. Thân thể nhỏ bé dính đầy bụi bẩn run rẩy trong lòng anh, nhưng vẫn kiên cường không chịu buông ra. Đôi mắt lạnh lẽo băng giá trừng trừng nhìn anh, như thể chỉ cần anh có chút động tĩnh gì sai lệch, nó sẽ cắn đứt cả bàn tay anh.

Máu từ tay Quý Đông Thời trào ra không ngừng, nhỏ từng giọt xuống nền đất. Cơn đau nhói truyền từ vết cắn xuyên thấu đến tận tim gan, khiến sắc mặt anh tái xanh. Anh không chút nghi ngờ—nếu tiểu miêu này còn sức lực, e là nó thật sự sẽ cắn đứt tay anh.

Nhưng anh không giận, ngược lại chỉ càng thêm xót xa. Một đứa nhỏ đã chịu quá nhiều đau đớn thì làm sao có thể dễ dàng tin người ta chứ.

Gắng gượng chịu đựng cơn đau, anh vòng tay ôm chặt lấy tiểu miêu đang ngoạm tay mình không chịu buông, vội vã quay trở về nhà.
“Anh không có ý xấu đâu. Ngoan một chút được không?”

Tiểu miêu chẳng buồn để tâm đến lời anh, vẫn căng cứng người ra chống đỡ, đuôi xù lông lên như cây chổi lớn, tiếng gầm gừ trầm thấp không ngừng vang lên từ cổ họng.

“Được rồi được rồi, anh biết em không tin anh. Tay anh chẳng phải đang ở trong miệng em đấy sao,” Quý Đông Thời vừa mở cửa vừa nói, đặt đồ trong tay xuống đất rồi thay giày, “Nếu như anh làm tổn thương em, em cứ việc cắn anh, được không?”

Anh bước vào phòng ngủ, lục lọi trong ngăn tủ một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được nửa ống chữa trị dịch còn sót lại.

Nguyên chủ từng định cắt cổ tay tự sát, lúc Quý Đông Thời xuyên đến nơi này liền hoảng loạn vì máu me đầy đất, vội vàng chi ra một số tiền lớn để mua loại chữa trị dịch cao cấp nhất trên mạng, mới may mắn cứu được mạng. Dùng chưa hết, anh tiếc nên cất kỹ phần còn lại, không ngờ hôm nay lại dùng tới.

Biết tiểu miêu phòng bị rất nặng, Quý Đông Thời mở ống chữa trị dịch ra, dưới ánh nhìn chằm chằm đầy cảnh giác của nó, trước tiên anh thoa một ít lên vết xước nhẹ trên tay mình. Khi thấy vết thương nhanh chóng lành lại đến không còn dấu tích, anh mới dám nhẹ nhàng vươn tay về phía chân sau của tiểu miêu.
“Đừng sợ… để anh bôi cho em một chút chữa trị dịch nhé.”

Đôi mắt tiểu miêu di chuyển theo từng hành động của anh, tuyệt đối không thả lỏng dù chỉ một giây. Hàm răng vẫn nghiến chặt tay anh không buông.

Anh nhẹ nhàng thoa thuốc lên đùi sau của nó. Đợi đến khi chỗ đó lành lặn lại như ban đầu, Quý Đông Thời lén lút nhích tay lên trên, định xem cơ thể nó còn vết thương nào khác không. Không ngờ động tác này lập tức bị phát hiện.

Tiếng gầm gừ trong cổ họng nó trở nên sâu hơn, dữ dội hơn. Lực cắn của nó cũng đột ngột tăng mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play