Dọa ta bằng Dục vương ư?

Ngàn quân vạn mã ta còn không sợ, lại sợ tên Vương gia dựa hơi quyền thế như hắn?

Ta đi thẳng tới trước mặt Lý Thư Dao, giơ tay tát mạnh cho nàng ta một cái:

“Chính phi còn chưa mở miệng, ngươi – một thứ phi nho nhỏ – gào cái gì?"

Lý Thư Dao không ngờ ta lại dám tát nàng ta giữa đám đông, sững sờ đến mức giọng run lên:

“Hách lão thái quân, phụ thân ta là Thượng thư bộ Hộ, ta và Dục vương lại là thanh mai trúc mã, hôm nay người đánh ta, chẳng lẽ không sợ liên lụy đến Hách gia?"

“Hử, chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi liên lụy Hách gia?"

Ta rút cây Trường Minh Thương đang cắm trên vai gã thị vệ ra, đầu thương xoay một vòng, chĩa thẳng vào cổ Lý Thư Dao:

“Đánh ngươi còn nhẹ, hôm nay ta có phế ngươi, thì bọn họ có thể làm gì được ta?”

Lý Thư Dao hoảng hốt toan bỏ chạy, ta lập tức vung thương chém mạnh vào mắt cá chân nàng ta, máu phun ra, Lý Thư Dao ngã nhào xuống tuyết như một con chó.

“Tổ mẫu, không được!”

Khi ta chuẩn bị đâm thêm nhát nữa, Gia Nghi vội vã ngăn lại, ánh mắt nàng liếc về phía ngoài viện, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Thì ra, Thẩm Trì Dục tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play