Thẩm Trì Dục mặt mày tối sầm, không vui liếc Gia Nghi một cái, rồi trước mặt ta mà ôm lấy Lý Thư Dao vào lòng:

“Hách lão thái quân, sủng phi của bản vương không đến lượt người dạy dỗ."

Lý Thư Dao dụi đầu vào ngực Thẩm Trì Dục, nức nở tủi thân:

“Vương gia, nếu người tới trễ thêm chút nữa, thần thiếp đã mất mạng dưới tay Vương phi rồi...”

Người đánh nàng ta rõ ràng là ta, vậy mà nàng ta đổ hết tội lên đầu Gia Nghi.

Tâm cơ sâu đến thế, bảo sao Gia Nghi không phải đối thủ của nàng ta.

Ta chau mày nhìn Thẩm Trì Dục, quả nhiên hắn tin lời Lý Thư Dao:

"Hách Gia Nghi, vì sao ngươi lại lòng dạ hẹp hòi như thế?”

"Hách Gia Nghi, vì sao ngươi lại lòng dạ hẹp hòi như thế?"

Gia Nghi mím chặt môi, vì ta nên không cãi lại, chỉ thấy vai nàng khẽ run, nét mặt hoàn toàn trống rỗng.

Không, đây không phải là Gia Nghi ta!

Gia Nghi của ta phải như sao như trăng, tuyệt đối không thể vì một nam nhân mà cúi đầu nhẫn nhục đến mức này!

Ta giơ Trường Minh Thương lên trước mặt nàng:

"Hách Gia Nghi, bao lâu rồi ngươi chưa cầm thương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play