Tháng Chạp, giữa trời đông giá rét, vó ngựa phi nhanh hất tung từng đợt tuyết trắng.
Ta chưa đợi lão lục tới đã xông thẳng vào Dục vương phủ, theo chỉ dẫn của đám dòng chữ kia đến gần viện Phù Dung.
Một giọng nói của tiểu nha hoàn truyền vào tai:
“Gia Nghi, là Vương gia muốn phạt ngươi, không trách được tiểu thư nhà ta."
“Ngươi sao lại cứng đầu như thế, cúi đầu xin lỗi tiểu thư nhà ta một câu chẳng phải ai cũng vui vẻ rồi sao?"
"À đúng rồi, sáng nay Hách gia truyền tin, nói thái quân sắp không qua khỏi rồi.
Ngươi là do bà ấy nuôi lớn, chắc đau lòng lắm nhỉ?”
Từ xa ta nhìn thấy Gia Nghi đang quỳ trong tuyết, chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng tang, người đầy tuyết phủ.
Nó vốn bất động, nhưng khi nghe nha hoàn kia nói ta sắp chết, theo bản năng định đứng dậy.
Lại bị thị vệ của Dục vương ấn chặt xuống:
“Vương phi, chưa đến giờ.”
Một đám nha hoàn, thị vệ cũng dám đối xử với Gia Nghi thế này?
Chúng định làm loạn cả trời rồi à!
"Buông cháu gái ta ra!"
Ta quát lớn một tiếng, cây thương trong tay vạch ra một đường cung trên không trung, chính xác đâm xuyên vai gã thị vệ.
Lũ nha hoàn hoảng sợ hét toáng, cuống cuồng trốn sau lưng Lý Thư Dao – trắc phi của Dục vương.
Gia Nghi bỗng ngoảnh đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gọi:
“Tổ mẫu.”
Thấy ta thở dốc không ngừng, nó loạng choạng lao đến đỡ lấy ta.
Ta nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nó, tim đau như bị ai bóp nghẹn.
Cháu gái ngoan của ta, sao có thể để người khác giày vò đến mức này!
Một ngụm uất khí nghẹn ở ngực không thể trào ra, Lý Thư Dao lại còn tự dâng đầu tới:
“Hách lão thái quân, nơi này là Dục vương phủ, không phải chỗ cho người lộng hành!”