Truyện tranh trắng đen, một cậu bé nhỏ đang bị một bàn tay lớn ấn xuống bồn tắm đầy nước. Cậu bé không ngừng giãy giụa, khuôn mặt chìm trong nước đầy vẻ hoảng sợ và méo mó, trong mắt ngập tràn đau đớn.
Dường như cậu bé là nhân vật chính của truyện tranh này. Nhưng Vu Châu lại không thấy tên của cậu bé trong truyện, thậm chí cả những nhân vật khác cũng không có tên. Cả tên đường phố, thành thị, kiến trúc đều trống rỗng. Điều đó khiến người ta không khỏi nghi ngờ đây là một cuốn truyện tranh chưa hoàn chỉnh.
Vu Châu không kìm được sự tò mò, tiếp tục đọc.
Trong truyện, cậu bé sinh ra trong một gia đình quyền quý. Có một người mẹ xinh đẹp dịu dàng và một người cha vô cùng thành đạt. Nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của cậu bé tưởng chừng rất hạnh phúc.
Nhưng thực tế, cha cậu là một kẻ cực kỳ bạo lực, một kẻ ngược đãi điển hình.
Mẹ cậu là một kẻ vô dụng chỉ biết tiêu tiền, ngay cả khóc trước mặt chồng cũng không dám lớn tiếng. Cậu bé mình đầy thương tích, cố gắng kể nỗi đau của mình cho mẹ nghe, khát khao được bà cứu lấy.
Nhưng mẹ cậu chỉ biết buồn bã và sợ hãi bịt miệng cậu lại, bởi vì bà không dám chống lại chồng. Bà không muốn mất đi chiếc thẻ tín dụng không giới hạn đó.
Bà yêu thích những món trang sức lộng lẫy, những bữa tiệc xa hoa cùng nhóm phu nhân khác, những chiếc váy lộng lẫy nhất, sống trong nhung lụa.
Cậu bé thất vọng từng ngày. Trong lòng cũng lạnh giá dần từng chút một.
Cậu bắt đầu hành hạ động vật nhỏ, tra tấn chuột trong lồng sắt. Cậu càng ngày càng tàn nhẫn, chuột rồi đến thỏ, rồi đến rắn. Cậu bắt đầu căm ghét con người, coi nỗi đau của người khác là gia vị cho cuộc sống nhàm chán của mình.
Cậu biết bản thân đang bước dần về phía vực sâu.
Nhưng không ai có thể cứu vớt cậu.
Đến đây, truyện tranh đột nhiên kết thúc. Vu Châu tìm khắp giá sách cũng không thấy phần tiếp theo. Hắn đành xếp tập truyện lại, cẩn thận đặt vào ngăn kéo bàn mình.
Học giỏi có cái lợi là không cần tốn tiền đi học thêm. Vậy nên cuối tuần của Vu Châu rất thảnh thơi, dù có ngủ tới tận 10 giờ sáng cũng không ai quản.
Nhưng đồng hồ sinh học của Vu Châu lại rất chuẩn. Mỗi ngày 6 giờ sáng là hắn tỉnh giấc.
Trong nhà không còn gì để ăn, Vu Châu rửa mặt qua loa rồi cầm ít tiền ra ngoài.
Căn nhà ngang mà Vu Châu đang ở nằm sát cạnh một tòa nhà khác, hai bên đường trồng đầy liễu. Những cây liễu cao lớn, cành rủ xuống mềm mại đung đưa theo gió, như những dải lụa xanh mướt đang múa, khiến khu phố xám xịt, cũ kỹ này có thêm chút sức sống.
Giữa hai dãy nhà cũ kỹ ấy là một lối đi nhỏ hẹp, ánh sáng yếu ớt. Tường nhà lở loét, loang lổ, đôi khi còn thấy dán chi chít những mẩu quảng cáo cũ kỹ.
Ánh nắng sớm xuyên qua mái nhà thấp, chiếu xuống lối nhỏ hẹp ấy một tia sáng vàng nhạt.
Một thiếu niên mặc sơ mi trắng đang đứng giữa tia nắng đó, tươi sáng thanh khiết như giọt sương trong suốt đọng trên mầm cỏ non, hoàn toàn đối lập với khung cảnh lụp xụp hỗn độn quanh y.
Vu Châu dừng bước.
Thiếu niên đứng trong nắng có làn da trắng gần như trong suốt, khuôn mặt nở nụ cười, vươn tay về phía Vu Châu. Những ngón tay thon dài, mạch máu xanh mờ nhạt ẩn dưới làn da trắng nhợt, tựa như tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức tàn nhẫn.
Khi bị kích thích quá độ, não người sẽ rơi vào trạng thái tê dại. Vu Châu ngây người nhìn Hứa Đàm bước tới, nhìn y giơ tay búng nhẹ bên tai hắn một cái.
Bang một tiếng, Vu Châu hoàn hồn, lạnh giọng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Hứa Đàm cười: “Chỉ muốn xem thử ‘học thần Vu Châu’ thường ngày luôn mặc đồ hiệu sống ở đâu thôi.”
Y nhìn quanh một vòng, khóe miệng nhếch cao: “Xem ra nơi này còn tệ hơn tôi tưởng. Là bãi rác hay xóm nghèo đấy?”
Y đưa tay bịt mũi, đôi mắt hồ ly dài hơi nheo lại: “Cậu biết không, mỗi lần tôi đi ngang qua cậu, luôn ngửi thấy một mùi lạ. Giờ tôi hiểu rồi trên người cậu là mùi của hạng người thấp kém.”
Giọng nói Hứa Đàm đặc biệt, vừa mang tiếng cười, vừa có chút non nớt đặc trưng tuổi thiếu niên, nhưng từng lời từng chữ đều sắc nhọn.
Vu Châu cao hơn y nửa cái đầu, nghe xong mấy lời đó, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hứa Đàm mặc sơ mi trắng, khuy áo kín tới tận cổ, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần mảnh mai, trông có phần yếu đuối.
Y là người mang vẻ đẹp nhuốm màu bệnh tật, và nội tâm còn méo mó hơn cả vẻ ngoài.
Với gương mặt dịu dàng vô hại ấy, Hứa Đàm rất dễ khiến người khác bị mê hoặc. Chỉ cần y muốn, ai cũng có thể bị y xoay vòng trong lòng bàn tay. Ngay cả đám Tôn Nhiêu vốn chuyên bắt nạt Chu Tư Miểu cũng cam tâm tình nguyện làm tay sai cho y.
Ngoài khả năng "dỗ người", nguyên nhân lớn hơn là vì cha y, Hứa Chí là nhân vật có thế lực ở Kinh Châu. Còn Hứa Đàm từ khi sinh ra đã là "thái tử gia", người kế thừa ngôi vị trong giới quyền lực ấy.
Với gia thế như thế, không ai dám không làm bạn với y.
Thực ra, Vu Châu và Hứa Đàm từng ngồi cùng bàn.
Khi đó, Vu Châu vẫn còn che giấu hoàn cảnh khó khăn của mình. Mỗi khi bạn học nhắc tới hắn, đều sẽ nói: “Cái cậu học bá lạnh lùng ít nói ở lớp mình ấy…”
16 tuổi là độ tuổi sĩ diện mạnh nhất. Vu Châu vừa chịu khổ vì nghèo, vừa cố chơi game kiếm tiền mua nhà trọ đắt đỏ cho mình. Nhìn những bạn học nhà giàu, chỉ đôi giày bóng rổ thôi đã hơn nghìn tệ, hắn không khỏi cảm thấy tự ti.
Huống chi bên cạnh hắn còn là một cậu công tử nhà giàu chính hiệu. Cái đối lập ấy khiến áp lực tâm lý Vu Châu càng lớn. Ngày nào cũng sợ bí mật của mình bị lộ.
Thời điểm cùng Hứa Đàm ngồi chung bàn, có một hôm sau tiết Toán, Vu Châu ra ngoài lấy nước.
Khi quay trở lại, hắn thấy Tôn Nhiêu và đám bạn đang cười cợt xé nát vở ghi bài mà Chu Tư Miểu vừa ghi chép xong. Chu Tư Miểu chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Vu Châu rất muốn giúp cậu ấy, nhưng bản thân hắn cũng là học sinh có hoàn cảnh khó khăn, thật sự lực bất tòng tâm.
Huống hồ, lý trí của hắn luôn vượt trội hơn cảm xúc. Loại hành động sẽ khiến người khác nhận ra hoàn cảnh của mình như thế, hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Vu Châu hơi mím môi, ngẩng đầu lên thì thấy người bạn cùng bàn mới Hứa Đàm.
Hứa Đàm ngồi ở hàng ghế sau cùng trong lớp, một tay chống cằm, tay kia xoay xoay một cây bút bi màu lam, trên mặt là nụ cười thờ ơ, nhìn Tôn Nhiêu và đám bạn trêu chọc Chu Tư Miểu.
Tôn Nhiêu là một trong những “tiểu bá vương” của lớp, giáo viên cũng không tiện can thiệp sâu, đa số đều lựa chọn làm ngơ.
Vu Châu dời mắt đi. Khi nhìn thấy cây bút Thán Tố trong tay Hứa Đàm, tim hắn khẽ run lên.
Đó là cây bút Thán Tố của hắn, không phải hàng chính hãng mà là một cây hàng nhái giá hai tệ.
Thương hiệu chính của loại bút Thán Tố này là Gennlac, mỗi cây có giá đến 56 đồng. Học sinh có điều kiện tốt ở Thanh Phổ đều dùng văn phòng phẩm loại này.
Vu Châu thì không thể mua được hàng chính hãng, chỉ có thể dùng hàng nhái. Tuy viết vẫn khá trơn tru, nhưng với người thường xuyên dùng hàng thật thì sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt.
Mà Hứa Đàm trong hộp bút của y toàn là văn phòng phẩm Gennlac chính hãng.
Vu Châu bắt đầu thấy bất an, cố gắng khống chế cơ mặt, cố giữ vẻ bình tĩnh khi ngồi xuống chỗ của mình. Hắn đặt ly nước lên bậu cửa sổ, rồi mở sách bài tập tiếng Anh ra, quay sang nói với Hứa Đàm:
“Trả bút cho tôi.”
Đúng vậy, Vu Châu chỉ có duy nhất một cây bút này.
Hắn là người kín đáo, sợ bị người khác mượn bút rồi phát hiện đây là hàng giả, nên từ đầu đã cố tránh tình huống đó.
Hứa Đàm xoay cây bút trong tay, chống cằm nghiêng đầu nhìn Vu Châu.
Y có đôi mắt rất đẹp, dài như cánh hoa, đồng tử màu mật đường sáng trong, hàng mi dày và dài. Trong ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh một nụ cười nhàn nhạt.
Trong lớp luôn có mấy cô nữ sinh hay lén nhìn y. Chỉ cần ánh mắt lỡ chạm nhau, mặt mấy cô ấy lập tức đỏ lên, không dám nhìn tiếp.
Nhưng ánh mắt ấy với Vu Châu lại chẳng mang chút dụ hoặc nào, ngược lại chỉ khiến hắn thêm cảnh giác.
Cả lớp chỉ có ba học sinh hoàn cảnh khó khăn, giờ chỉ còn hai.
Bởi vì Đàm Thụ người thứ nhất đã phải chuyển trường, lý do cũng bởi hai tên “tuỳ tùng” của Hứa Đàm.
Hứa Đàm không có ý định trả lại bút. Vu Châu hạ giọng lặp lại:
“Trả bút cho tôi, tôi cần viết bài.”
Hứa Đàm vẫn xoay cây bút giữa các ngón tay, rồi nụ cười trên mặt y biến mất. Y hơi ngẩng cằm, mí mắt sụp xuống, lộ ra vẻ khinh miệt rõ ràng.
Hứa Đàm chậm rãi cúi sát lại, đôi môi mỏng mang chút sắc hồng gần như chạm vào tai Vu Châu, khẽ nói:
“Học bá à, cây bút này là hàng giả.”
Một tiếng “Oành” vang lên trong đầu Vu Châu, nhưng gương mặt hắn vẫn không biến sắc. Hắn đưa tay nắm cổ tay Hứa Đàm, bẻ các ngón tay y ra, lấy lại cây bút trong tay y.
Hắn hờ hững nói: “Vậy sao? Có lẽ là mua nhầm hàng giả.”
Thật ra, ngay trước cổng trường có một tiệm văn phòng phẩm, đa số đều là đồ Gennlac chính hãng, khả năng mua trúng hàng nhái gần như bằng không.
Quả nhiên, Hứa Đàm khẽ bật cười, chậm rãi rút một cây bút Thán Tố chính hãng từ trong hộp bút ra, ánh mắt nửa cười nửa như trêu chọc nhìn Vu Châu.
Vu Châu siết chặt cây bút trong tay, mặt lạnh tanh tiếp tục viết bài tiếng Anh.
Tối hôm đó sau khi tan học, Vu Châu lặng lẽ photo lại vở ghi chép của mình. Nhân lúc trong lớp không có ai, hắn lặng lẽ đặt bản sao ấy lên bàn Chu Tư Miểu.
Tôn Nhiêu, Chu Nhiên, Đàm Tử Kỳ, Ngô Phái Nhiễm đám người hay bắt nạt Chu Tư Miểu đều là phú nhị đại.
Hy vọng thành tích của Chu Tư Miểu sẽ không bị ảnh hưởng.
Vu Châu đang âm thầm cầu nguyện thì phía sau bỗng vang lên một tràng vỗ tay lẻ loi.
Cả người hắn căng cứng, quay đầu lại thì thấy Hứa Đàm đang đứng ở cửa lớp, vừa vỗ tay vừa mỉm cười.
“Thật không ngờ, học bá đứng đầu khối lại còn là người tốt bụng nữa cơ đấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối nhấn lên, nhưng ánh mắt lại đầy ác ý.
Y bước đến cạnh Vu Châu, nghiêng đầu lấy tập bản sao ghi chép từ bàn Chu Tư Miểu.
Vu Châu lạnh lùng nói:
“Tôi cũng không ngờ, phú nhị đại cũng thích xen vào chuyện người khác.”
Hứa Đàm thấp hơn Vu Châu nửa cái đầu, nhưng không hề tỏ ra yếu thế. Y nheo mắt, nói bằng giọng có phần đe dọa:
“Cậu biết câu ‘một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ’ không?”
Ý là: thấy đồng loại gặp tai ương, liền nghĩ đến kết cục của chính mình, mà sinh lòng thương cảm.
Vu Châu hít sâu một hơi, rút lại tập bản sao ghi chép từ tay Hứa Đàm, đặt lại lên bàn Chu Tư Miểu, nhíu mày nói: “Không hiểu cậu đang nói cái gì.”