Đại Thiên Thế Giới, Vu Châu chỉ là một người quản lí vị diện bình thường.
Đại Thiên Thế Giới như một đại thụ khổng lồ, vô số vị diện tựa như những chiếc lá đan xen. Bởi vậy, người quản lí vị diện cũng nhiều không đếm xuể.
Chức trách chính của Vu Châu là giám sát vận hành các vị diện, kịp thời báo cáo những vị diện xuất hiện lỗi lên cấp trên Thần Sử.
Thần Sử thì phụ trách xử lý sự cố vị diện, duy trì vận hành bình thường, giữ gìn sự hài hòa và ổn định cho toàn bộ Đại Thiên Thế Giới.
Cuộc sống ngày ngày lặp đi lặp lại. Vu Châu mỗi ngày quan sát "đứa con của khí vận" trong các vị diện làm nên chuyện lớn, tựa như xem một bộ phim dài tập, cũng coi như không tệ.
Giữa giờ làm việc, Vu Châu rót nước, ôm ấm nước ngồi ngẩn ngơ trước bàn làm việc.
Đúng lúc ấy, một người quản lí vị diện mặt mũi mệt mỏi ôm một chồng báo cáo thật dày bước tới.
Dưới mắt anh ta là hai quầng thâm nặng trĩu, bước đi loạng choạng, khi tới gần Vu Châu thì đột nhiên ngã khuỵu. May mà Vu Châu phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy anh ta.
“Mạnh Phục, cậu trông không ổn lắm, nghỉ một lát đi.”
Mạnh Phục gượng đứng vững, thở dốc đáp: “Không được... Đây là tài liệu khẩn, phải lập tức giao cho vị quản cục.”
Vu Châu liếc nhìn đối phương lảo đảo không vững, trầm ổn nói:
“Cậu thế này đi cũng chẳng vững, để tôi thay cậu đưa đi.”
Vu Châu nổi tiếng trầm ổn đáng tin, Mạnh Phục nghĩ nghĩ, bèn giữ chặt tay hắn, giọng khàn khàn:
“Vậy... làm phiền cậu, vị quản cục vội vã cần. Chờ cậu về tôi mời cậu ăn cơm.”
Vu Châu cười khẽ, vỗ vai đối phương, chỉnh lý lại chồng tài liệu rồi ôm lấy đi ra khỏi phòng quan sát.
Nơi giao báo cáo là Vị Diện Thế Giới An Toàn Quản Lý Cục, gọi tắt là Vị Quản Cục.
Kiến trúc Vị Quản Cục nguy nga tựa thần điện, chú trọng đối xứng tuyệt đối, đến cả số lượng cá chép đỏ trong hai hồ nước trang trí cũng giống hệt nhau.
Đại Thiên có 24 vị Chủ Thần, như 24 cột trụ chống đỡ cả thế giới.
Vu Châu thuộc bộ phận dưới trướng một Chủ Thần — Thần Trật Tự và Chính Nghĩa, cũng là vị chủ thần đứng đầu trong 24 vị.
Không khí trong Vị Quản Cục hôm nay ngưng trọng khác thường. Hai Thần Sử đứng bên hồ cá, thần sắc nặng nề.
Vu Châu ôm tài liệu bước tới, thấy sắc mặt hai người như cha mẹ vừa mất, nhịn không được hỏi: “Lại có vị diện gặp sự cố sao?”
Một Thần Sử thở dài nặng nề, nhắm mắt nói: “Không chỉ một.”
Người còn lại giơ tập báo cáo dày cộp, mặt xám như tro: “Liên tục nhiều vị diện rối loạn, thậm chí đã tan vỡ! Hơn nữa còn là vùng trung tâm, tình hình vô cùng nghiêm trọng.”
Liên tục nhiều vị diện tan vỡ!
Nghe vậy, Vu Châu cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đại Thiên như một cây cầu khổng lồ ghép từ vô số khối gỗ, kiên cố vững chãi. Nhưng nếu rút mất vài khối gỗ trung tâm, cả cầu sẽ sụp đổ.
Không đợi Vu Châu hỏi tiếp, một Thần Sử nói: “Chuyện này đã kinh động đến các Chủ Thần, nhưng... ngay cả Chủ Thần cũng bó tay.”
Vu Châu trầm giọng: “Pháp tắc và trật tự của một thế giới không phải dễ dàng bị phá vỡ. Thần Trật Tự và Chính Nghĩa không ở đây, các Chủ Thần lực bất tòng tâm cũng là chuyện thường.”
Thần Sử cười khổ: “Nói thì dễ, nhưng không thể bỏ mặc. Mấy Chủ Thần đã thân chinh tiến vào các vị diện hỗn loạn kia.”
Vu Châu thoáng kinh ngạc, thì thào: “Xem ra... so với tôi tưởng còn tệ hơn.”
Một Thần Sử ánh mắt buồn bã: “Giá mà Thần Trật Tự còn ở đây thì tốt quá, rốt cuộc thì ngài cũng là Chủ Thần mạnh nhất trong 24 vị.”
Thấy Thần Sử cau chặt mày, Vu Châu cũng không nói gì thêm.
Hắn thở dài. Một người quản lý nho nhỏ như hắn thì có thể làm được gì chứ?
Dù sao trời sập còn có người cao hơn chống đỡ.
Sau khi hàn huyên vài câu với hai vị Thần Sử, Vu Châu đi tiếp vào đại sảnh Vị Quản Cục. Người qua kẻ lại tấp nập, đều là các quản lý viên bận rộn.
Chào hỏi vài người quen, Vu Châu xuyên qua hai hành lang dài. Khi đi tới hành lang thứ hai, dưới chân đột nhiên vướng phải vật gì.
Hắn cúi đầu nhìn — thì ra dây giày tuột.
Vu Châu bất đắc dĩ đặt tài liệu xuống, khom lưng cột dây giày.
Đúng lúc ấy, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội!
Mặt sàn cẩm thạch trắng dưới chân nứt ra một lỗ lớn —
Vu Châu tránh không kịp, rơi thẳng xuống!
Chồng tài liệu bị cuồng phong thổi tung, như tuyết hoa đầy trời.
Vu Châu cùng đống tài liệu, cùng nhau rơi xuống.
…
“Không ổn rồi! Cột chống trời vừa mới dựng chưa xong, những hàng rào vị diện kia sắp tan vỡ, một lỗ hổng lớn đã bị xé rách! Có người quản lý vị diện đã rơi xuống!”
Một vị Thần Sử mặt mày tái nhợt, vội vàng hô lớn.
“Trời ơi!”
“E rằng người quản lý vị diện đó dữ nhiều lành ít rồi!”
Mặt đất đã khép lại, không ai biết quản lý viên xui xẻo kia rơi xuống vị diện nào.
Khi mọi người còn đang lo lắng sốt ruột, bỗng có một người quản lí vị diện lao vào đại sảnh, lớn tiếng hô: “Trật tự và thời gian đã được tái thiết lập! Pháp tắc lực lượng của trụ thiên thần đã có hiệu lực!”
Đại sảnh vốn ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.
Không ngờ trong thời khắc nguy cấp này, pháp tắc của Thần Trật Tự và Chính Nghĩa lại có thể phát huy hiệu lực!
Bánh răng trật tự bắt đầu chầm chậm chuyển động.
Trật tự tan vỡ được dần dần tái kiến lập.
Vài vị Thần Sử đưa mắt nhìn nhau.
Sau một lúc dài im lặng, một Thần Sử quen biết Vu Châu mở miệng: “Nếu thời gian đã được tái thiết, vậy nhất định phải ngăn cản đứa con của thế giới hắc hóa. Nếu không, mọi nỗ lực đều sẽ uổng phí, lực lượng pháp tắc cũng sẽ dần tiêu tan!”
Một Thần Sử khác tiếp lời: “Cứ làm hết sức mình rồi phó mặc số trời thôi. Dù sao trời có sập cũng còn có Chủ Thần gánh vác mà.”
Hỗn loạn ở Đại Thiên thế giới tạm thời được bình ổn.
*
8097 là một vị diện tận thế. Đứa con của thế giới là Hứa Đàm lẽ ra phải đi theo con đường “khoa học kỹ thuật chấn hưng quốc gia”, thế nhưng, kỹ năng của y đột ngột bẻ ngoặt, nghiên cứu ra loại virus ruan-th108.
Loại virus này, được gọi là virus tang thi, có sức lây nhiễm cực kỳ mạnh, truyền qua không khí và thậm chí xuyên thấu được cả lớp phòng hộ cấp ba.
Khi hai vị thần giáng xuống vị diện này, trước mắt họ chỉ còn một thế giới đẫm thương tích, ngập tràn sắc xám.
Bọn họ đi xuyên qua tầng mây xám xịt, nhìn về phía xa, nơi đó có một tòa tháp cao xông thẳng lên tận chân trời, phủ kín màu xám tro.
Đó chính là vương quốc của Hứa Đàm.
Người này lấy sức mạnh của một người mà hủy diệt cả thế giới. Y đang đứng trên đỉnh cao nhất của tòa tháp xám, ngẩng đầu nhìn trời.
Từ tầng mây nhìn xuống, thần minh thấy được đứa con của khí vận ấy. Y mặc áo sơ mi trắng, trên sống mũi đeo kính gọng bạc, cặp mắt dài hẹp chăm chú nhìn tầng mây xám, bờ môi nhợt nhạt thiếu máu khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mơ hồ, nắm bắt không rõ.
Dưới tòa tháp, vô số tang thi lang thang. Những nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng vội vã chạy qua. Cả thế giới kính sợ y, căm hận y, nhưng đồng thời lại không thể không xoay quanh y.
Y một mình đứng ở nơi cao nhất của thế gian, lặng lẽ ngắm nhìn mây trời.
Y đang nghĩ gì?
Không ai biết.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Một người từ bóng tối chậm rãi bước ra, tiến thẳng tới bên cạnh Hứa Đàm.
Đó là một nhân loại bị virus cảm nhiễm, thân hình cao lớn, tuấn mỹ. Dưới làn da hắn, mạch máu màu xanh tím nổi lên chằng chịt, đôi mắt nhuốm sắc đỏ.
Tang thi chỉ có thể sống mười năm. Và hôm nay, chính là ngày cuối cùng của năm thứ mười.
Sắc mặt hắn bình thản, lạnh nhạt, không hề có bi thương trước cái chết cận kề.
Hắn giống Hứa Đàm, cũng ngẩng đầu nhìn tầng mây chì màu xám tro.
Hắn cất giọng khàn khàn nhưng êm ái, giống như một nhạc khí hoa lệ đang rung lên âm thanh trầm thấp động lòng người: “Hôm nay trời nhiều mây.”
Hứa Đàm nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười: “Anh đến rồi à?”
Đôi mắt dài hẹp cuối cùng cũng hạ xuống, rơi lên khuôn mặt người kia.
Ánh mắt ấy, tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt của tang thi kia. Không kiềm chế được nữa, Hứa Đàm nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh băng kia.
Ở năm thứ mười của mạt thế, Hứa Đàm yêu một tang thi.
Y yêu một tang thi, kẻ sau khi bị virus cảm nhiễm vẫn còn giữ lại tình cảm và tư duy của con người.
Hắn tên là Vu Châu.
Vu Châu ôm lấy y.
Dưới tầng mây xám, bọn họ điên cuồng hôn nhau, tận hưởng từng khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Thần Tình Yêu và Dục Vọng đẩy tầng mây dày nặng ra, ánh nắng kim sắc xuyên qua khe hở, như cát vàng rơi xuống, vừa vặn phủ lên hai người đang ôm hôn cuồng nhiệt.
Hứa Đàm dùng bàn tay thon dài tái nhợt vuốt ve cánh tay cường tráng của Vu Châu. Ngón tay y chậm rãi lướt theo những mạch máu xanh tím nhô lên.
Tóc y ướt đẫm mồ hôi, lông mi cũng dính nước. Đôi mắt màu mật ong ánh lên một tầng sương mù mông lung.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, vui sướng nói:
“Anh xem, ánh sáng tới rồi.”
Vu Châu ôm chặt y, dịu dàng vuốt lông mi ướt đẫm mồ hôi và nước mắt kia.
Ánh sáng vàng kim bao phủ lấy bọn họ. Vu Châu vẫn bình thản như trước, nhẹ giọng đáp:
“Hứa Đàm, anh thấy rồi.”
Hứa Đàm mỉm cười, rúc sâu vào lồng ngực Vu Châu, nắm lấy tay hắn.
Ngay lúc y định cúi xuống hôn lên mu bàn tay kia, bàn tay ấy lại bất chợt rũ xuống.
Chia ly, luôn đến bất ngờ như vậy, giống như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Hứa Đàm yên lặng.
Y chỉnh lại bộ quần áo hỗn độn trên người, lặng lẽ ôm lấy tang thi đã chết ấy.
Một cơn đau xé tim truyền đến, tựa như trái tim y đã vỡ làm đôi.
Hứa Đàm khẽ hôn lên giữa hai hàng lông mày của Vu Châu, mỉm cười nói:
“Vậy... dẫn em đi đi. Dẫn em cùng rời khỏi thế giới này.”
“Cái sinh mệnh đầy tội ác này của em... cũng đến lúc phải kết thúc rồi.”
Trên tầng mây, hai vị thần im lặng nhìn đứa con của thế giới ôm lấy thi thể người yêu, nhảy xuống từ tòa tháp xám.
Thân hình họ xuyên qua tầng mây, cuối cùng đáp xuống mặt đất.
Thần Tình Yêu và Dục Vọng thì thầm: “Ngươi có nghe thấy không?”
Thần Sức Mạnh và Quyền Lực đáp: “Nghe thấy rồi. Đó là tiếng bánh răng trật tự bắt đầu chuyển động.”
Bánh răng trật tự đang chuyển động.
Thời gian bị trọng trí, thế giới đầy vết thương trước mắt lại một lần nữa khôi phục phồn hoa. Trong thành phố, người qua kẻ lại tấp nập, hai bên đường trồng đầy cây xanh và hoa hồng.
Tang thi mang tên Vu Châu lúc này đã hóa thành một bé trai sơ sinh, được bọc trong chăn bông trắng, đặt bên cạnh một thùng rác màu đỏ.
Khi ấy đã là đêm khuya, một chồng báo cáo quan sát vị diện phát ra ánh sáng trắng mờ, lặng lẽ nằm cạnh đứa bé.
Tuyết lớn như lông ngỗng rơi từ bầu trời. Một công nhân vệ sinh mặc áo phản quang màu vàng cầm chổi quét đường đi ngang qua. Anh ta chợt nghe thấy tiếng khóc khe khẽ phát ra từ đống chăn bông.
Phát hiện đứa bé, người công nhân vốn không có con cái, sau thoáng ngỡ ngàng liền vội vàng cúi xuống ôm lấy đứa trẻ.
Chồng báo cáo quan sát phát sáng cũng lơ lửng, lặng lẽ theo sát bên cạnh đứa bé.
Mười sáu năm sau, vào một ngày trước thềm sự kiện trọng đại, hai vị thần lại một lần nữa giáng xuống thế giới này.
Thần Tình Yêu và Dục Vọng hỏi: “Vị quản lý từng ngã xuống thế giới này giờ ra sao?”
Thần Sức Mạnh và Quyền Lực đáp: “Hắn đã đầu thai, hiện tại là một thiếu niên mười sáu tuổi, ngày hôm qua vừa mới chuyển tới học lớp mười ở trung học quý tộc Thanh Phổ.”
“Đứa con thế giới cũng ở ngôi trường quý tộc đó?”
“Đúng vậy.”
Thần Tình Yêu và Dục Vọng khẽ nhíu mày: “Ta nghe quản lý viên nói, những đứa con của thế giới kia đều rất đáng sợ, tính cách phản xã hội, tâm lý vặn vẹo, biến thái đến cực điểm, đến mức ngay cả những quản lý viên dày dạn kinh nghiệm cũng phải lạnh sống lưng.”
“Đúng rồi, còn những báo cáo quan sát vị diện tan vỡ kia thì sao?”
Thần Sức Mạnh và Quyền Lực đáp, vẻ hơi đau lòng: “Chúng đều theo vị quản lý xui xẻo kia rơi xuống rồi. Giờ chỉ có thể yêu cầu các quản lý viên nộp lại báo cáo mới, hy vọng không bỏ sót chi tiết nào, rồi từ đó tìm cách xử lý phù hợp.”
Hai vị Chủ Thần đi tới trung học Thanh Phổ. Một thiếu niên mặc quần jeans xanh, áo sơ mi trắng, đeo cặp sách đen trên vai, tay cầm một quyển tập nhóm màu xanh lục, từ bên cạnh họ lướt qua.
Thiếu niên ấy vóc dáng cao gầy, gương mặt sắc nét và sâu thẳm, biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt.
Hàng mi dài như lông quạ khẽ rủ xuống, che khuất một nửa con ngươi màu trà, khiến thần sắc trong mắt hắn trở nên khó đoán.
Trước cổng trường Thanh Phổ, người qua lại tấp nập. Một thiếu niên vóc dáng cao gầy, nổi bật giữa đám đông, thu hút vô số ánh mắt kinh diễm. Thần Tình Yêu và Dục Vọn nhìn thấy tay thiếu niên buông thõng bên người khẽ siết lại, các khớp ngón tay trắng bệch lộ rõ.
Nội tâm hắn cũng không hề lãnh đạm như vẻ ngoài. Chỉ là thiếu niên kia đang đeo một lớp mặt nạ lạnh lùng, cố gắng che giấu sự bất an và sợ hãi trong lòng.
Thần Sức Mạnh và Quyền Lự nhíu mày, chăm chú quan sát gương mặt thiếu niên.
Không hiểu sao, hắn ta cứ cảm thấy gương mặt ấy có chút quen thuộc.
Vu Châu đứng trước cổng trường, điều chỉnh lại quai cặp, hít sâu một hơi rồi không chút biểu cảm bước vào ngôi trường quý tộc Thanh Phổ nổi tiếng này.
Đáng tiếc, hắn không phải quý tộc. Chỉ là một học sinh nghèo, nhờ thành tích ưu tú mà được Thanh Phổ miễn toàn bộ học phí.
Dĩ nhiên, lý do thực sự khiến Vu Châu quyết định đến đây không chỉ vì trường danh tiếng. Thứ thực sự hấp dẫn hắn là khoản trợ cấp hằng năm lên tới năm vạn tệ. Với một học sinh gia cảnh khó khăn như hắn, số tiền ấy có sức hấp dẫn khó lòng tưởng tượng, đủ để hắn quyết tâm mạo hiểm một phen.
Sở dĩ nói là "mạo hiểm" bởi lẽ ở nơi như Thanh Phổ, học sinh gia cảnh nghèo thường phải đối mặt với sự xa lánh vô hình, thậm chí là bắt nạt.
Dù nhà trường không công khai danh sách học sinh nghèo, đồng thời cũng rất chú trọng bảo mật thông tin cá nhân, nhưng phần lớn học sinh gia cảnh khó khăn vẫn luôn âm thầm che giấu thân phận. Không ai muốn bị bạn học dùng ánh mắt thương hại hay đồng tình mà nhìn mình ở tuổi lòng tự trọng vô cùng nhạy cảm này.
Vu Châu cũng giống như vậy. Ngoài việc học, hắn còn rất giỏi chơi game, đôi khi nhận cày thuê để kiếm thêm chút tiền, sau đó ra chợ đồ cũ mua một vài món hàng nhái cao cấp.
Hắn không có ý định giả vờ làm người giàu có, chỉ hy vọng bản thân đừng quá nổi bật ở nơi này – chỉ cần hòa nhập được với đám đông là tốt rồi.
Thế nhưng, ngay ngày hôm qua, thân phận học sinh nghèo của Vu Châu đã bị bại lộ.
Tin đồn, như mọi khi luôn rất đáng sợ. Bất kỳ mẩu tin nào trong quá trình truyền đi cũng đều bị bóp méo, thêu dệt.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Vu Châu đã bị gán cho đủ loại danh hiệu: "kẻ mê hư vinh", "nghèo rớt mồng tơi mà thích khoe khoang", "kẻ giả giàu mặc đồ fake"…
Khắp nơi từ nhóm lớp đến diễn đàn trường đâu đâu cũng lan truyền những "chiến tích huy hoàng" của hắn, thậm chí có người còn lục lại những lần Vu Châu mặc đồ "cao cấp" để tung ảnh lên mạng.
Ai rảnh rỗi như vậy thật đúng là nhàm chán.
Khi Vu Châu bước vào lớp, tiếng bàn tán bỗng chốc im bặt. Nhưng chỉ sau khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng xì xào lại nổi lên khắp nơi, đi kèm những ánh mắt lén lút dò xét hắn.
Vu Châu làm như không nghe thấy, lặng lẽ đi tới chỗ ngồi.
Do vóc dáng cao lớn, vị trí của hắn nằm ở cuối lớp, sát cửa sổ.
Vu Châu vừa đặt cặp xuống, liền phát hiện trên bàn có một con chuột chết.
Con chuột đã bị lột da, máu me be bét.
Lời Editor: chương này tác giả có lúc để “khí vận chi tử” có lúc lại để “vị diện chi tử”. Nên tui không có để bừa đâu, theo tác giả hết đó T^T