Vu Châu biết rõ ai đã làm chuyện này.
Ánh mắt hắn lướt qua cả phòng học, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Đàm.
Thiếu niên mặc sơ mi trắng kia đang ngồi cùng bàn với Tôn Nhiêu, trò chuyện cười đùa.
Đôi mắt dài hẹp của y hơi cong cong, giống như một con hồ ly tuyết trắng tuổi còn nhỏ. Mỗi khi nói chuyện với người khác, khóe miệng y luôn hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười mơ hồ ái muội, như ẩn như hiện, khiến người ta có cảm giác nửa mê hoặc nửa đào hoa.
Nếu Vu Châu chưa từng tận mắt chứng kiến những hành vi ác liệt của Hứa Đàm, hắn e rằng cũng khó tin được dưới vẻ ngoài xinh đẹp ấy lại che giấu một tâm hồn đầy thú tính tàn nhẫn.
Tựa như một đóa tường vi trắng muốt, trông thì thanh thuần không nhiễm bụi trần, nhưng chỉ cần vén lớp bùn đất nơi rễ cây, người ta sẽ thấy đóa hoa ấy mọc lên từ một đống xương trắng ghê rợn.
Vu Châu xé một tờ giấy trắng từ tập bài tập, cẩn thận bọc con chuột chết bê bết máu lại.
Tập bài tập và sổ sửa đề trên bàn học của hắn đều bị máu làm dơ, không chỉ nồng nặc mùi tanh mà còn có cảm giác ghê tởm đến buồn nôn.
Bạn cùng bàn phía trước là Chu Tư Đồng quay đầu lại, liếc mắt nhìn, lập tức hét toáng lên khi thấy con chuột chết bọc trong giấy.
“Aaa! Chuột chết!!”
Tiếng hét sắc nhọn cắt ngang không gian phòng học, thu hút ánh mắt tò mò của toàn bộ lớp học đổ dồn về phía Vu Châu.
Vu Châu lấy khăn giấy lau vết máu trên sách vở. May mà bìa ngoài của sổ sửa đề được bọc chống nước, chỉ bị dơ bẩn nhẹ, nhưng cuốn bài tập tiếng Anh thì thấm máu loang lổ, chỉ còn cách tan học phải đi hiệu sách mua cuốn mới.
Hắn giữ vẻ mặt trống rỗng, không biểu cảm, gói con chuột chết và sách vở dính máu vào một chiếc túi rác rồi cầm túi bước ra khỏi lớp.
Giờ học còn chưa bắt đầu, Vu Châu ném túi rác vào thùng rồi đi rửa tay trong nhà vệ sinh. Dòng nước lạnh buốt trôi qua đầu ngón tay, làm khớp xương hắn đau âm ỉ, thế nhưng mùi tanh khó chịu vẫn như thể bám chặt lấy da thịt, khiến sắc mặt Vu Châu càng lúc càng trầm xuống.
Loại người như Hứa Đàm, trời sinh mang nhân cách phản xã hội.
Trong lòng y không có chút tình cảm nào, chỉ thích lấy sự đau khổ của người khác làm trò tiêu khiển, giống như một gã thợ săn giảo hoạt và tàn nhẫn, thích nhìn con mồi giãy giụa tuyệt vọng bên bờ cái chết.
Bản tính y chính là như vậy, biến thái đến tận xương tủy.
Có lẽ đối với Hứa Đàm mà nói, cuộc sống học đường nhàm chán tại Thanh Phổ quá đỗi vô vị, nên y mới nhắm Vu Châu làm đối tượng "giải trí".
Vu Châu rửa tay dưới dòng nước lạnh đến tê dại, nặng nề thở ra một hơi rồi vẩy nước khỏi tay.
Trên đường quay lại lớp, hắn ghé qua quầy bán đồ lặt vặt mua một bánh xà phòng lưu huỳnh, dung dịch khử trùng và một cái khăn bông nhỏ. Sau đó, hắn trở về lớp, tỉ mỉ lau dọn lại toàn bộ chỗ ngồi một lần nữa
Tiết đầu tiên hôm nay là tiết Toán. Vu Châu vừa nghe giảng vừa ghi chép lại bài học. Tan học, hắn hơi cong lưng, chống tay lên bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Khu dạy học của bọn họ ở tầng một. Cửa sổ mở rộng, gió nhẹ phả vào, Vu Châu ngắm nhìn hàng cây xanh um bên ngoài, trong phút chốc cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Thanh xuân tràn trề sức sống, từng nhóm học sinh cười đùa đi ngang qua cửa sổ. Vu Châu ngơ ngác nhìn những gương mặt tràn đầy vô ưu vô lự ấy, ánh mắt như bay đi tận đâu.
Dưới ánh nắng chói chang mùa hè, một con bướm lam uyển chuyển đậu lên khung kính cửa sổ. Vu Châu đưa mắt dừng lại trên cánh bướm. Cũng chính lúc đó, một thiếu niên mặc sơ mi trắng đi ngang qua phía trước cửa sổ, tiện tay liếc về phía hắn.
Làn da thiếu niên ấy dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt, ngũ quan tinh xảo toát lên vẻ lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ.
Lại là Hứa Đàm.
Vu Châu thu hồi ánh mắt, co ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính. Con bướm lam giật mình vỗ cánh bay đi.
Giáo viên đại diện lớp Toán bước vào phòng, trên tay cầm một xấp bảng điểm, bắt đầu phát bài kiểm tra tháng này cho từng người.
Lên lớp 11, mỗi tháng đều có một kỳ kiểm tra tháng, dựa trên điểm số sẽ xếp hạng thành tích toàn khối. Và Vu Châu vĩnh viễn đứng nhất.
Hứa Đàm, người luôn xếp thứ hai, bị Vu Châu đè đầu áp cổ không thể vượt qua.
Vu Châu tiện tay cầm bảng điểm, liếc mắt nhìn. Kết quả, lần này hắn vẫn giữ vững hạng nhất toàn khối. Hứa Đàm hạng nhì, các môn khác điểm số ngang ngửa, chỉ riêng môn Ngữ văn là có sự khác biệt rõ ràng: Hứa Đàm chỉ được 120 điểm, còn Vu Châu đạt 135 điểm, tạo ra khoảng cách đáng kể.
Trong lớp, rất nhiều nữ sinh len lén liếc nhìn Vu Châu. Một học bá lạnh lùng, thành tích xuất sắc lại có diện mạo xuất chúng, đối với các cô gái đang tuổi mộng mơ mà nói, quả thực là một loại sát thương tuyệt đối.
Vu Châu mặt không biểu cảm, kẹp bảng điểm vào sách. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen đứng nhất, mỗi kỳ thi đều như vậy, sớm thành thói quen.
Bên cạnh, bạn cùng lớp Chu Nhiên thấy bộ dáng bình tĩnh của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm "Giả vờ", rồi trợn trắng mắt, vén tay áo khoe ra một chiếc đồng hồ máy cơ màu bạc.
Cậu ta phấn khởi khoe với Tôn Nhiêu ngồi bàn trước: “Cái đồng hồ này đẹp không? Hôm qua mới mua đó, bản giới hạn nha, cả thế giới chỉ có năm cái thôi!”
Tôn Nhiêu liếc nhìn, thờ ơ đáp:
“Không thích đồng hồ. Tuần trước ba tặng tao một chiếc siêu xe, hơn chục triệu lận, chỉ tiếc là tao chưa đủ tuổi lấy bằng lái, nên chỉ có thể để trong gara thỉnh thoảng ngắm thôi.”
Nói xong, Tôn Nhiêu đá vào ghế của Chu Tư Miểu ngồi trước, ra lệnh: “Ê, mau đi mua nước cho tao!”
Chu Tư Miểu là một học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Thân hình gầy gò, đeo kính đen dày cộp. Nghe vậy, cậu ta do dự, nhìn đồng hồ trên tường.
“Còn một phút nữa vào học rồi…” Chu Tư Miểu ngập ngừng.
Tôn Nhiêu khoanh tay, hung hăng đạp vào ghế của Chu Tư Miểu. Chu Tư Miểu bị đạp ngã nhào về phía trước, bàn học lắc lư, sách vở và đồ dùng rơi lả tả đầy đất.
Chu Tư Miểu lập tức đỏ mặt, lúng túng ngồi xổm xuống nhặt đồ. Tôn Nhiêu còn chưa chịu thôi, tiếp tục đá vào ghế cậu, phía sau một đám nam sinh cười ầm lên.
Vu Châu hít sâu một hơi, nhưng trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa tức giận, không còn tâm trí làm bài Toán.
Hắn và Chu Tư Miểu đều là những học sinh nghèo. Thanh Phổ từng vì bảo vệ thông tin cá nhân của các học sinh hoàn cảnh khó khăn mà tuyệt đối giữ bí mật danh sách này.
Nhưng có ba điều trên đời không thể che giấu.
Ho khan, nghèo và tình yêu.
Một đôi giày cũ kỹ, một cây bút chì bình dân, một bộ quần áo sờn vải và cả sự rụt rè ngập ngừng, tất cả đều vô tình bộc lộ sự nghèo khó.
Những kẻ bắt nạt luôn chọn người yếu hơn mình để ra tay. Nghèo không phải là tội, nhưng nghèo đồng nghĩa với việc không có tài nguyên, không có chỗ dựa và rất khó có cơ hội phản kháng.
Với những đứa trẻ bình thường, thi đại học là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Nhưng với đại đa số học sinh ở Thanh Phổ, thi đại học chẳng khác gì một ngã rẽ trong vô vàn ngã rẽ rộng thênh thang dẫn đến thành công.
Bởi vì, ngay từ khi sinh ra, bọn họ đã ở La Mã.
Vu Châu cực kỳ ghét bầu không khí học tập tại Thanh Phổ. Nơi đây từng nhiều lần xảy ra các vụ bạo lực học đường nghiêm trọng, thậm chí còn lên cả tin tức. Sau những lần đó, nhà trường mới quyết định không công khai danh sách học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Nếu không phải vì Thanh Phổ có học bổng và hỗ trợ tài chính cực kỳ hấp dẫn cho học sinh xuất sắc, loại học sinh nghèo như Vu Châu sẽ chẳng bao giờ chọn đến đây học.
Vu Châu là học sinh được Thanh Phổ bỏ ra số tiền lớn để mời về. Để có thể an ổn trải qua ba năm này, hắn luôn luôn ngụy trang mình thành một học sinh gia cảnh trung lưu, hơn nữa ngày thường trầm mặc ít lời, hầu như không giao du với bạn học cùng lớp, nhờ vậy mà đến nay vẫn chưa bị ai phát hiện.
Hắn đã rất cẩn thận, cũng rất tự tin rằng mình có thể yên ổn vượt qua ba năm học này.
Thế nhưng, sự nghèo khó chung quy vẫn là thứ không thể giấu giếm, cho dù có là một học bá IQ siêu quần cũng không làm cách nào che đậy được.
Nhìn thấy Chu Tư Miểu bị bắt nạt, lòng Vu Châu bỗng thấy thê lương, đại khái là cái cảm giác "thỏ chết hồ bi, ngựa đau cả đàn bỏ ăn".
May mà tiếng chuông vào lớp vang lên kịp thời, thầy giáo Toán ôm sách bước vào, các học sinh lúc này mới chịu yên tĩnh nghe giảng.
Chu Tư Miểu nhặt xong đồ đạc rơi trên đất, cúi thấp đầu, lặng lẽ nghe bài.
Tan học, Vu Châu đi nhà ăn ăn cơm, lại vô tình trông thấy Chu Tư Miểu ngồi một mình trong góc.
Cao trung sinh, mười sáu tuổi đầu, đúng là lứa tuổi tâm tư mẫn cảm, tinh thần yếu đuối nhất.
Sự cô độc và bạo lực vô hình rất dễ dàng hủy hoại một thiếu niên.
Vu Châu bưng khay cơm bước tới, ngồi xuống đối diện Chu Tư Miểu.
Chu Tư Miểu ngẩn người. Vu Châu nhìn đĩa địa tam tiên (món rau ba vị) của cậu ta, chậm rãi gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng, nhai nuốt hai lần rồi mới lên tiếng:
“Đã từng nghĩ tới việc chuyển trường chưa? Với thành tích của cậu, chuyển đi trường khác cũng không khó đâu.”
Chu Tư Miểu cười khổ: “Thanh Phổ đã bỏ tiền ra đào tôi về đây. Mẹ tôi đang bị bệnh, cần tiền phẫu thuật, nếu không có lý do chính đáng thì tôi không thể tự ý chuyển đi được, nếu chuyển thì phải trả lại số tiền kia.”
Vu Châu nghe vậy, trong cổ họng bỗng trào lên vị chua xót, hắn đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:
“Vậy thì cố gắng kiên trì đi. Chúng ta giờ đang học lớp 11, chỉ còn một năm nữa thi đại học. Cậu nhất định phải đậu vào một trường đại học thật tốt.”
Trong mắt Chu Tư Miểu thoáng sáng lên, cậu ta nhếch môi cười:
“Cậu không cần lo cho tôi. Chút chuyện này chẳng đáng gì đâu, tôi quen rồi.”
Chu Tư Miểu lại cười, dịu dàng nói:
“Cậu cũng phải kiên trì đấy.”
Vu Châu gật đầu: “Ừ, tôi sẽ.”
Cơm nước xong, hai người chào nhau rồi trở về lớp học tiếp tiết tự học buổi tối.
9 giờ tối, tiết tự học kết thúc. Vu Châu cất sách vở vào chiếc ba lô màu xanh nước biển, bắt xe buýt về nhà.
Hắn khóa kỹ xe đạp dưới lầu, dẫm lên cầu thang cũ nát, bước tới tầng 4.
Phòng nhỏ tối tăm cũ kỹ, không có ai, chỉ có ngọn đèn nhỏ leo lét ở huyền quan.
Vu Châu rất nhớ ông của mình.
Ông tên là Vu Cần Kiến, từng là một công nhân vệ sinh. Hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống. Vu Châu từng âm thầm thề rằng, một ngày nào đó khi thi đậu đại học, hắn nhất định sẽ cho ông một cuộc sống tốt đẹp.
Đáng tiếc, vị lão nhân hiền từ ấy đã qua đời ngay năm Vu Châu học lớp 10.
Vu Châu vẫn còn nhớ nụ cười chất phác của ông, nhớ cách ông gọi hắn là "Tiểu Châu" đầy trìu mến.
Mỗi lần nghĩ tới, trong lòng hắn lại đau nhói như có ai xé rách.
…
Thứ Bảy, Vu Châu đi chợ mua hai quả khổ qua.
Khổ qua có tính hạ hỏa, mà tuổi Vu Châu bây giờ, sức trẻ hừng hực, ban đêm thường xuyên cảm thấy nóng bức khó ngủ.
Hắn cố ý chọn hai quả thật tươi non, vì khổ qua tươi thường không quá đắng, ăn vào còn có chút ngọt nhẹ, nấu canh hay xào rau đều ngon.
Bữa tối hôm đó là canh khổ qua và trứng xào cà chua. Cơm nước xong, Vu Châu lại chui vào phòng chơi game, chơi quên trời đất, một mạch đến ba giờ sáng.
Tháo tai nghe xuống, mắt hắn toàn là những đốm sao chớp lóe, chân bước lảo đảo đi lấy một chai sữa bò trong tủ lạnh, ừng ực uống cạn.
Hai ngày cuối tuần, cứ thế hắn vùi mình trong nhà, vừa chơi game vừa kiếm ít tiền xu. Đến tối Chủ nhật, lại điên cuồng làm bài tập cho kịp.
Mười hai giờ đêm, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Vu Châu nằm hình chữ X trên chiếc giường nhỏ đơn sơ, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Cuộc sống thật sự rất cô đơn.
Vu Châu trằn trọc mãi không ngủ được, nửa đêm dậy dọn dẹp tủ sách trong phòng của ông.
Trên giá toàn là sách cũ mà Vu Châu từng học, bìa sách còn được gia gia cẩn thận dùng giấy dầu bọc lại.
Hắn đỏ hoe mắt, sống mũi cay xè.
Vu Châu nhẹ nhàng sắp xếp lại đống sách, đúng lúc đó, từ ngăn cao nhất của giá sách bất ngờ rớt xuống một xấp giấy A4 khá dày, đập trúng vào đầu hắn.
Hắn ôm đầu, khom lưng nhặt lấy, phát hiện trên bìa tập giấy in dòng chữ to đen sì:
—— “Báo cáo quan sát vị diện 8097.”
“Đây là cái gì?”
Vu Châu tùy ý mở ra xem, ngạc nhiên phát hiện bên trong thế nhưng lại là... truyện tranh được vẽ vô cùng hoàn mỹ.
Chú thích:
• Cụm “sinh ra ở La Mã" ở đây mang nghĩa bóng, ý nói những người có gốc gác cao quý, có giáo dục cao.
• Cụm “thỏ chết hồ bi, ngựa đau cả đàn bỏ ăn” (gốc là:兔死狐悲,马瘦毛长) : Thành ngữ này nói lên tinh thần đồng cảm, sẻ chia nỗi đau giữa những người cùng hoàn cảnh, cùng số phận. Khi thấy người khác gặp nạn, ta cũng đau lòng, buồn bã như chính mình chịu đựng. Đây là sự đồng cảm tự nhiên và sâu sắc giữa những cá thể có cùng mối liên hệ (bạn bè, đồng nghiệp, đồng bào…).
Trong văn cảnh truyện:
Khi Vu Châu thấy Chu Tư Miểu bị bắt nạt, hắn buồn không chỉ vì thương người khác, mà còn vì thấy hình ảnh mình trong người kia — cũng nghèo, cũng lặng lẽ, cũng cố gắng. Đó chính là "thỏ tử hồ bi".