Hô hấp của Tang Lê khựng lại, cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Lục Đình Hạc, chỉ có thể chăm chú nhìn chiếc áo thun trắng trên người anh.
 

Áo thun của anh rất mỏng, lờ mờ để lộ bờ ngực săn chắc, ánh mắt cô chậm rãi trượt xuống, còn có thể thấy được những đường nét cơ bụng gợi cảm mơ hồ ẩn hiện.
 

Lục Đình Hạc nghiêng đầu, nụ cười mang theo vẻ lười biếng và bất cần, “Tang Lê, sao em cứ luôn né tránh ánh mắt tôi thế?”
 

Tang Lê cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh tựa như làn nước mùa thu lập tức va vào ánh nhìn của anh.
 

“Em không có tránh mà” - giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng ngọt ngào đến mức làm người ta rung động -  “Lục Đình Hạc, đã lâu không gặp.”
 

Giây phút này, người đàn ông mà mỗi đêm cô đều gặp trong mơ, đang đứng ngay trước mặt cô, khiến nhịp tim cô sớm đã loạn nhịp.
 

Cô rõ ràng chỉ là một cô gái phải làm thêm từng đồng để trang trải học phí đại học, vậy mà lại mơ tưởng đến người như Lục Đình Hạc — người đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp xã hội.
 

Anh quá xuất sắc, quá chói sáng, làm sao có thể thích cô được? Cô cũng không xứng với anh.
 

Sắc mặt của Lục Đình Hạc vẫn bình thản, nhưng trong đáy mắt lại cất giấu những cảm xúc khó lường, khí thế quanh người anh sắc bén như gió lạnh.
 

“Không nói cảm ơn sao?”
 

Tang Lê ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn anh.”
 

“Ừm, ngoan lắm.” Đuôi môi người đàn ông khẽ nhếch, xoay người bước về phía bàn ăn, “Đi thôi.”
 


 

Một tiếng sau, Tang Lê trở lại căn phòng trọ nhỏ trong khu dân cư Phượng Hoàng.
 

Tần Vi Vi vẫn còn nằm trên giường ngủ say, Tang Lê nhẹ chân nhẹ tay đi tắm rửa, thay một bộ đồ ở nhà sạch sẽ.
 

Cô cẩn thận gấp chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của Lục Đình Hạc, vô tình liếc thấy nhãn hiệu trên cổ áo.
 

Tang Lê cầm điện thoại lên tra giá, giây tiếp theo, cô hít sâu một hơi lạnh.
 

Ba… ba mươi ngàn…
 

Cửa hàng tạp hóa nhỏ của ba mẹ ở thành phố Tân có khi cả nửa năm cũng không kiếm được từng ấy tiền.
 

Một chiếc áo sơ mi bình thường của người ta lại tương đương với cả năm tiền lương của cô.
 

Tang Lê trấn định lại cảm xúc, cẩn thận đặt áo lên sofa, định lát nữa sẽ đem đi tiệm giặt là cao cấp.
 

Cô ngồi vào bàn học, mở ngăn kéo, từ góc sâu nhất lấy ra một phong bì màu hồng, bên trong còn cất giữ một chiếc vòng tay đỏ do cô tự tay đan.
 

Đó là bức thư tình cô viết cho Lục Đình Hạc, từ năm cuối cấp 3 đến giờ vẫn chưa dám gửi đi.
 

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nó, cô đều nhớ lại sự ngu ngốc ngây thơ của mình ngày ấy.
 

Ký ức chợt kéo cô về ngày hôm đó, đầu học kỳ năm lớp 12.
 

Trường Trung học Đế Kinh là ngôi trường quý tộc nổi tiếng ở Bắc Kinh, học sinh đều là con nhà quyền quý, duy chỉ có Tang Lê là ngoại lệ. Cô nhờ thành tích học tập xuất sắc, được cấp học bổng đặc biệt để vào đây học.
 

Ba năm trung học, ở ký túc xá ba năm, cô luôn là người ngoài lề trong các mối quan hệ bạn bè, chưa từng kết bạn.
 

Ngày hôm đó, trước cổng trường, một chàng trai cưỡi xe đạp vụt qua cô, suýt chút nữa thì cô bị đụng trúng.
 

Cậu ta đẹp trai rạng ngời, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, trên người toát lên vẻ bất cần nhưng lại cực kỳ cuốn hút.
 

Chính dáng vẻ ấy đã khiến Tang Lê hoàn toàn trầm mê.
 

Ồ, cậu ấy đi xe đạp đến trường, chắc cũng giống mình, là học sinh đặc biệt được nhận vào.
 

“Bạn học, xe đạp này nhìn có vẻ nhẹ quá, đi cẩn thận nhé, hay đổi cái chắc chắn hơn đi?”
 

Lục Đình Hạc: “…”
 

Sau này Tang Lê mới biết, chiếc xe đạp địa hình nhẹ đó có giá hơn một triệu tệ, và mỗi lần Lục Đình Hạc đạp xe đến trường, luôn có dàn siêu xe theo sau hộ tống.
 

Về việc tại sao học sinh trong trường không biết thân phận anh, là bởi anh là con trai độc nhất của Lục Hựu Lâm — tài phiệt giàu nhất Bắc Kinh, được gia đình bảo vệ nghiêm ngặt, mãi đến năm hai mươi tuổi mới chính thức lộ diện trước truyền thông.
 

Thông tin này, Tang Lê cũng chỉ biết được sau khi xem tin tức trên TV.
 

Cô thu bức thư màu hồng lại, nhét vào ngăn kéo, cười tự giễu.
 

Cô đã sớm biết nên từ bỏ, nhưng tình cảm giống như con thiêu thân lao vào lửa, dù biết phía trước là vực thẳm, vẫn không thể ngăn mình lao tới.
 

Ba năm qua, cô vừa âm thầm khóc, vừa lặng lẽ thích anh. Thật mệt mỏi, và cũng thật đau đớn.
 

Đúng lúc này, điện thoại bất ngờ hiện lên một lời mời kết bạn mới.
 

Ảnh đại diện là biển xanh, tên hiển thị: 【Lục Đình Hạc】.
 

Tang Lê ngây người mấy giây, vội vàng ấn chấp nhận, rồi lập tức nhấn vào xem trang cá nhân của anh.
 

Trang cá nhân của Lục Đình Hạc để chế độ công khai hoàn toàn, nhưng chỉ chia sẻ những bài viết liên quan đến sinh học và y học.
 

Chẳng hiểu vì sao, chỉ mới nhìn thấy những điều này, trái tim cô đã đập liên hồi không ngừng.
 

Ý thức được mình có phần thất thố, Tang Lê vội vàng đặt điện thoại xuống, chôn mặt vào cánh tay.
 

Không thể tiếp tục như vậy nữa, cô phải ngẩng đầu nhìn về phía trước.
 

Vầng trăng trong nước, không thể chạm tới, nếu cố gắng vớt lấy chỉ có thể tự chìm sâu vào đáy nước lạnh lẽo, để rồi chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt mơ hồ trên mặt hồ mà thôi.
 

Bất chợt, một bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên vai cô.
 

Tang Lê ngẩng đầu, thấy Tần Vi Vi đang cười rạng rỡ với mình.
 

“Vi Vi, cậu tỉnh rồi à?”
 

Tần Vi Vi ôm lấy mặt Tang Lê : “Cậu sao thế? Gặp chuyện gì buồn à? Sao sắc mặt tệ vậy?”
 

Tang Lê mỉm cười, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ xinh - “Không có chuyện gì đâu, chỉ là đến ngày đầu tiên của kỳ dâu, thấy hơi mệt thôi.”
 

Tần Vi Vi kéo ghế ngồi cạnh cô - “Trùng hợp quá, tớ cũng mới đến ngày. Hôm nay thi nhảy cổ vũ, đúng lúc đau bụng, làm động tác tách chân mà suýt chút nữa chân tớ gãy làm đôi luôn!”
 

Tần Vi Vi là đội trưởng đội cổ vũ của trường, cũng là hoa khôi của khoa thiết kế, nhưng cái tính lầy lội nói năng bốc đồng này lại chẳng hợp với danh xưng “hoa khôi” chút nào.
 

Theo lời cô ấy, hoa khôi thật sự là Tang Lê, cô chỉ là chiếc lá xanh bên cạnh thôi.
 

“Giờ cậu đỡ chưa? Hay để tớ nấu cho cậu ít trà gừng đường đỏ nhé?”
 

Tần Vi Vi véo véo má Tang Lê - “Xem cậu kìa, vừa xinh lại vừa đảm đang, ai cưới được cậu đúng là kiếp trước cứu cả dải ngân hà!”
 

Tang Lê bật cười, ôm lấy tay cô - “Tớ không muốn lấy chồng, chỉ muốn ở bên cậu thôi.”
 

“Được thôi, sau này tớ lấy chồng rồi, cậu ngủ cùng tớ và Sở Diễn luôn nhé?”
 

“Không đâu, tớ ngủ dưới gầm giường cũng được.”
 

Hai cô gái cười khúc khích thêm một hồi.
 

Khi Tần Vi Vi chuẩn bị về ký túc xá, ánh mắt cô bỗng dừng lại trên chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt trên sofa.
 

Cô lao tới, cầm áo lên - “Ái chà! Lê Lê, cậu giấu giếm nha! Sao lại có áo sơ mi nam thế này?!”

Tang Lê đỏ mặt - “Là một đàn anh cho mượn, tớ định đem đi giặt khô rồi trả lại.”

Tần Vi Vi lật lật áo, rồi kinh hô: “Trời ơi! Hàng limited của nhà D, cái này phải tám, chín vạn tệ đó! Đàn anh nào giàu thế?!”
 

Tang Lê sững người.
 

Cái… cái gì? Cô còn tưởng chỉ là mẫu bình thường thôi mà…
 

Cô vội vàng giải thích: “Là học trưởng ngành y, Lục Đình Hạc, bạn của Sở Diễn.”
 

“Hả? Lục Đình Hạc?!”
 

“Vi Vi, cậu đừng kinh ngạc vậy được không” - Tang Lê bị tiếng thét làm cho tim đập thình thịch - “Cậu cũng biết anh ấy à?”
 

Tần Vi Vi thả chiếc áo xuống, nghiêm túc nói: “Biết chứ! Lục Đình Hạc lợi hại như thế ai mà không biết? Nghe Sở Diễn nói, anh ấy từng học trung học ở Anh, sau nghịch ngợm nổ tung cả phòng thí nghiệm, bị ba gọi về nước học cấp ba.”
 

Tang Lê bừng tỉnh.
 

Thì ra lúc đó Lục Đình Hạc đột ngột chuyển đến trường cô học là vì lý do này.
 

Nghĩ đến việc mình từng ngây thơ tưởng anh là học sinh nghèo nhận học bổng, Tang Lê chỉ muốn tự đập đầu vì xấu hổ.
 

Bỗng nhiên, Tần Vi Vi nhướng mày, ánh mắt đầy ý vị sâu xa - “Lê Lê à, Lục Đình Hạc cho cậu mượn áo, có phải là anh ấy thích cậu rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play