Tang Lê ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt phóng khoáng và lười nhác của Lục Đình Hạc.
 

Trong đôi mắt đen láy ấy, cô rõ ràng nhìn thấy bóng hình nhỏ bé của mình, tia sáng lóe lên trong đáy mắt anh dưới ánh nắng ngoài cửa sổ, thậm chí còn rực rỡ hơn cả bầu trời đầy sao.
 

Tang Lê cắn nhẹ môi, cúi đầu nói nhỏ: “Không phải bạn trai… Em không có bạn trai.”
 

Nghe vậy, Bạc Hành Chi liền nảy sinh hứng thú: “Bạn học Tang à, vừa nãy em còn nói là có bạn trai cơ mà, chẳng lẽ… em thầm yêu Sở Diễn?”
 

Sở Diễn cười nhạt: “Không đâu. Tôi là bạn trai của bạn thân Tang Lê. Nghe nói Tang Lê và học trưởng Lục là bạn cùng lớp cấp ba, chắc là thấy Lục học trưởng đẹp trai quá nên nhất thời nói nhầm.”
 

“Ồ, ra là vậy”-  Bạc Hành Chi cố tình kéo dài giọng, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Tang Lê và Lục Đình Hạc, trong lòng dấy lên một dự cảm mơ hồ.
 

Tang Lê xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, đầu càng lúc càng cúi thấp, chỉ biết liên tục nhét thức ăn vào miệng để che giấu.
 

Chủ đề về bằng sáng chế y sinh tạm thời khép lại, Bạc Hành Chi vừa lướt điện thoại vừa hỏi Lục Đình Hạc: “Ninh Mặc hỏi tối nay cậu có rảnh qua Bảo Long uống vài ly không?”
 

Nghe vậy, tay đang cầm nĩa của Tang Lê hơi khựng lại.
 

Thông tin trong câu nói ấy rất nhiều.
 

Bảo Long - quán bar nổi tiếng ở Bắc Kinh, nơi tụ tập của giới con nhà giàu, một bàn ngồi thôi cũng đã có mức tiêu tối thiểu lên tới sáu con số.
 

Còn Ninh Mặc - đàn chị khóa trên ngành y sinh học, là con gái của trưởng khoa Ninh Chi Hoán, cũng là hoa khôi tiếng tăm của Đại học Kinh Đô.
 

Lục Đình Hạc thản nhiên rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng kẹp lấy điếu thuốc nhẹ nhàng.
 

Anh cúi mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lơ đãng như có như không.
 

Trên người anh, sự buông thả ngang tàng ấy lại toát ra một loại khí chất lười nhác quyến rũ, tựa như có một lực hấp dẫn khiến người ta khó lòng dời mắt.
 

Chưa đợi Lục Đình Hạc trả lời, Tang Lê đã đứng bật dậy: “Xin lỗi, em đi vệ sinh một lát.”
 

Lục Đình Hạc nheo mắt, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang vội vã rời đi, cuối cùng dừng lại trên chiếc váy ngắn trắng muốt của cô.
 

Anh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa nơi khóe môi.
 

Chưa kịp có câu trả lời, Bạc Hành Chi đã thúc giục: “Tôi hỏi cậu đấy, đi không?”
 

Một lúc sau, Lục Đình Hạc quay đầu, nhét luôn điếu thuốc vào miệng Bạc Hành Chi.
 

Ánh mắt khinh thường lộ rõ giữa hàng mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Đi cái đầu cậu.”
 

Bạc Hành Chi: “…”
 


 

Bên này, trong nhà vệ sinh nữ, Tang Lê ngồi trên bồn cầu, cả người cứng đờ như bị sét đánh.
 

Thời gian dường như ngưng đọng lại.
 

Bảo sao lúc nãy thấy bụng đau, thì ra là kỳ kinh nguyệt đến sớm!
 

Máy lạnh trong nhà hàng mở nhiệt độ rất thấp, nhưng trên trán Tang Lê đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
 

Xong đời, không mang theo băng vệ sinh.
 

Đã vậy thì chỉ đành dùng giấy vệ sinh lót tạm, nhưng vấn đề lớn hơn là — chiếc váy trắng của cô đã dính một vệt đỏ, nổi bật đến mức khiến người ta rùng mình.
 

Ba năm rồi mới gặp lại mối tình đơn phương, kết quả là bị bóc mẽ chuyện giả vờ có bạn trai, rồi đến lượt… bị “dì cả” chơi khăm trước mặt crush. Còn có ai thảm hơn cô không?
 

Trong nhà hàng, ba chàng trai ăn thêm nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Tang Lê quay lại.
 

Sở Diễn thắc mắc: “Tang Lê sao vậy, chẳng lẽ bị đau bụng?”
 

Bạc Hành Chi cười đùa: “Hay là… trượt chân rơi vào bồn cầu rồi?”
 

Lục Đình Hạc thản nhiên tiếp lời: “Ừ, rồi cô ấy thò tay lên bấm nút, tự xả mình đi.”
 

Bạc Hành Chi, Sở Diễn: “…”
 

Cả ba im lặng vài giây, rồi Lục Đình Hạc đứng dậy: “Tôi cũng đi vệ sinh.”
 

Nhưng thay vì đi về phía nhà vệ sinh, anh lại rẽ vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
 

Không lâu sau, trước cửa nhà vệ sinh nữ.
 

Một cô gái chuẩn bị bước vào liền bị bóng dáng cao lớn ngoài cửa thu hút ánh nhìn.
 

Chàng trai đó vai rộng eo thon, đôi chân dài và gương mặt đẹp đẽ khiến người khác không thể rời mắt.
 

Cô gái lén lút nhìn thêm mấy lần, ngờ ngợ nhận ra, vừa định mở miệng thì chàng trai kia đã chủ động cười với cô.
 

“Xin lỗi, có thể giúp tôi một chuyện không?”
 

Trái tim cô gái đập thình thịch, nhìn kỹ rồi thất thanh: “Anh là… Lục Đình Hạc?!”
 

Lục Đình Hạc khẽ cong môi: “Sinh viên Kinh Đại?”
 

Cô gái gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, đúng vậy, em học quản trị…”
 

Chưa kịp nói hết câu, Lục Đình Hạc đã nhét một túi đồ vào tay cô: “Có thể giúp tôi đưa cái này cho cô gái tên Tang Lê trong kia không?”
 

“À, vâng!”
 

Cô gái ngập tràn nghi hoặc ôm túi đồ, nhịn không nổi muốn hỏi: “Tang Lê đó… là bạn gái anh sao?”
 

Cùng lúc đó, bên trong buồng vệ sinh, Tang Lê đã quyết tâm lấy mấy tờ giấy vệ sinh lót tạm, chuẩn bị ra ngoài rửa sơ cái váy.
 

Vừa đứng dậy, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ:
 

“Xin hỏi, Tang Lê có ở trong không?”
 

Tang Lê hé cửa, ló ra nửa gương mặt: “Là tôi, bạn là…?”
 

Cô gái đưa túi đồ cho cô: “Đây là Lục Đình Hạc nhờ tôi đưa cho bạn.”
 

Tang Lê: “?!!!”
 


 

Một lúc sau, Tang Lê đứng trước bồn rửa tay, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại giờ đã đỏ bừng như tôm luộc, chỉ thiếu điều nhỏ máu ra ngoài.
 

Chết mất thôi… chắc chắn lúc nãy rời đi, Lục Đình Hạc đã nhìn thấy vết đỏ trên váy.
 

Tất cả máu trong người cô như dồn hết lên đầu, nỗi xấu hổ như nhấn chìm cô.
 

Nếu không phải vì điện thoại còn để trên bàn ăn, cô thực sự đã muốn biến mất khỏi thế giới này.
 

Đúng lúc ấy, ngoài cửa nhà vệ sinh, vang lên giọng nam quen thuộc, trầm thấp, dễ nghe:
 

“Tang Lê, ra đây.”
 

Tang Lê hoảng loạn, nếu không bám chặt lấy bồn rửa, chắc cô đã ngã lăn ra đất.
 

Trong phút hoảng hốt, cô thốt lên theo phản xạ:
 

“Tang Lê đi rồi!”
 

Lục Đình Hạc: “…”
 

Chỉ một giây sau, Tang Lê suýt khóc vì chính độ ngu của mình, nhắm chặt mắt, chỉ muốn lập tức biến mất.
 

Ngoài cửa, Lục Đình Hạc cười khẽ:
 

“Không ra à? Lát nữa người ta tưởng trong này đang làm chuyện mờ ám đấy, cảnh sát kéo tới bắt quả tang thì đừng khóc.”
 

Tang Lê: “…”
 

Cô cúi gằm đầu, ôm túi băng vệ sinh, lí nhí đi lướt qua người anh: “Cảm ơn học trưởng.”
 

Nhưng Lục Đình Hạc nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
 

Tang Lê ngẩng đầu.
 

Dù cô cũng cao gần 1m7, nhưng đứng trước Lục Đình Hạc cao 1m88, vẫn phải ngước lên, vừa hay bắt gặp yết hầu rõ nét trắng trẻo của anh.
 

Cô vội vàng dời mắt, khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 

Lục Đình Hạc cởi chiếc áo sơ mi xanh nhạt khoác ngoài áo thun trắng ra, quấn quanh eo cô, buộc thành một nút hờ.
 

“Xong rồi, quay về thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play