“Tình yêu dành cho anh giống như cánh bồ công anh, chỉ cần khẽ thổi nhẹ, đã phủ kín cả mùa hè rực rỡ.”

—— Tang Lê

Cuối mùa hè tháng 9, khuôn viên Đại học Kinh Bắc.

Một trận mưa lớn vừa dứt, mặt trời lại ló dạng từ sau tầng mây. Ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt đất, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, đến cả cơn gió lướt qua cũng mang theo sức nóng hầm hập.
 

Mặt trời như thiêu đốt, ve sầu kêu râm ran.
 

Tang Lê ngồi trước bàn tuyển thành viên mới của Câu lạc bộ Mỹ thuật, ánh nắng gay gắt khiến đầu óc cô mơ màng.

Cô nheo mắt, cố gắng che chắn ánh sáng chói chang, nhưng dù có nhắm chặt, nắng vẫn xuyên qua mí mắt, thiêu đốt đôi mắt mệt mỏi của cô.

Đêm qua cô thức trắng đêm để hoàn thành bản thiết kế cho công việc làm thêm, sáng nay lại chạy đi hỗ trợ phòng hành chính, đến giờ vẫn chưa kịp ăn sáng.

Cả người Tang Lê mệt lả, mí mắt cứ chực sụp xuống.

Thật sự rất mệt, vừa đói vừa kiệt sức.

Giờ này, bàn của Câu lạc bộ Mỹ thuật vắng tanh không một bóng người. Tang Lê cúi đầu, len lén mở album ảnh riêng trong điện thoại, tìm đến tấm hình đã xem hàng ngàn hàng vạn lần.
 

Trong ảnh, ánh nắng mùa hè xuyên qua ô cửa lớp học, bồ công anh bay lượn. Một chàng trai trong đồng phục trắng nằm ngủ gục trên bàn, dung mạo anh tuấn rạng ngời, khí chất ngời ngời.

Nhanh thật, đã ba năm trôi qua.
 

Ba năm nay, mỗi lần mệt mỏi hay chán nản, Tang Lê lại lấy bức ảnh ấy ra nhìn. Chỉ cần liếc mắt một cái, dường như đã có thêm sức mạnh để tiếp tục bước đi.
 

Cô đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài.

Trong ánh sáng trắng lóa, Tang Lê nheo mắt, dường như lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy — bóng hình đã chiếm giữ trái tim cô suốt hơn một ngàn ngày đêm.

Chàng trai ấy, từ bên chiếc Rolls-Royce màu đen bước xuống, vươn tay về phía cô.

Đôi tay ấy rất đẹp, trắng trẻo, thon dài như ngọc, các khớp xương rõ ràng mạnh mẽ.

Tang Lê thậm chí còn nhớ rõ từng đường gân nổi lên trên mu bàn tay anh.

Chàng trai cúi đầu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng thường ngày nay lại ánh lên nét cười nhè nhẹ, như trăng sáng rơi đầy trong đôi mắt.

Tang Lê đỏ mặt lắp bắp: “Lục Đình Hạc, em thích anh.”

“Bảo bối, thật trùng hợp, anh cũng thích em.”

Bất chợt, một làn hơi lạnh áp sát bên má, kéo Tang Lê khỏi giấc mộng đẹp.

Sở Diễn, tay cầm ly cà phê đá, khẽ chạm vào tay cô: “Đêm qua lại thức khuya à? Sao mới giờ này đã gật gù rồi?”
 

Tang Lê ngượng ngùng nhận lấy ly cà phê. Lại mơ mộng rồi, ba năm rồi mà vẫn chưa tỉnh nổi.

“Cảm ơn đàn anh. Dạo này em bận nhận vài công việc làm thêm.”

“Vậy thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, tiền bạc kiếm cả đời cũng chẳng hết được.”

“Vâng” - Tang Lê mỉm cười, không nói thêm.

Sở Diễn là bạn trai của bạn thân cô - Tần Vi Vi, sinh viên năm tư ngành Sinh học Y học, đồng thời là Chủ tịch Hội Sinh viên. Nhờ mối quan hệ với Tần Vi Vi, anh vẫn luôn chăm sóc Tang Lê như em gái.

Sở Diễn liếc nhìn bàn tuyển thành viên: “Sao vắng vẻ vậy?”

Tang Lê phồng má hút một ngụm cà phê lạnh: “Vì yêu cầu tuyển thành viên quá cao, với lại hôm nay Vi Vi đi thi đấu rồi, nên tụt mất sức hút.”

“Em cũng là đại mỹ nhân mà” - Sở Diễn cười khẽ  - “Có rảnh thì vẽ cho anh bức chân dung nhé?”

“Được ạ.”

Tang Lê lấy ra một tờ giấy vẽ, dựng lên giá vẽ. Cô dùng dây thun trên cổ tay buộc gọn mái tóc dài như rong biển thành kiểu đuôi ngựa cao.

Chiếc áo thun theo động tác vén cao, để lộ vòng eo trắng ngần, mịn màng dưới ánh nắng chói chang.

Tang Lê rất đẹp — một vẻ đẹp ngọt ngào như nữ chính bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân, nổi bật khắp Kinh Bắc.

Nhưng chỉ có cô mới biết, thời cấp ba, cô từng là cô gái mũm mĩm, cận thị nặng, mái bằng dày cộp, là một nhân vật mờ nhạt ở ngôi trường quý tộc số một Bắc Kinh — Trường Trung học Đế Kinh.

Chỉ nhờ suất học bổng mới có tư cách chen chân cùng những thiếu gia tiểu thư ấy.

Tang Lê cầm bút chì, nét mặt chăm chú dưới ánh nắng, đôi má phơn phớt hồng, mũi nhỏ xinh phủ một lớp lông tơ mịn màng.

Nét bút nhẹ nhàng lướt trên giấy, phác họa từng đường nét.


 Tang Lê mỉm cười hỏi: “Anh muốn em vẽ nét cười hay vẻ lạnh lùng đây?”

“Thế nào cũng được” - Sở Diễn đáp -  “Anh thấy em vẽ thế nào cũng đẹp, còn đẹp hơn Vi Vi nữa.”

Tang Lê đỏ bừng mặt.

Cô không ngờ lại được khen, lắp bắp: “Không đâu, em và Vi Vi giỏi ở những lĩnh vực khác nhau.”

“Vi Vi cũng thường khen em đấy.”

Hai người trò chuyện rôm rả, bỗng nhiên, từ khóe mắt Tang Lê thoáng thấy một vệt cam lóe lên.

Giống như mặt trời mùa hè rơi thẳng xuống trần gian.

Ngay sau đó — “Rầm!” — một tiếng động lớn vang lên.

Cô còn chưa kịp phản ứng, giá vẽ đã đổ rầm xuống đất, vỡ tan tành.

Quả bóng rổ lăn lông lốc qua chân họ.

Tang Lê và Sở Diễn đồng thời đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn về phía bóng rổ bay tới.
 

Không xa, một bóng người cao lớn đang tiến lại.


 Anh mặc áo thun trắng đơn giản, khoác ngoài một chiếc sơ mi xanh nhạt. Làn da trắng nõn, vai rộng eo thon, đường nét khuôn mặt sắc sảo dưới ánh nắng như được điêu khắc, mỗi bước đi đều cuốn hút lạ kỳ.
 

Khi thấy rõ gương mặt ấy, Tang Lê như nghẹn thở, tim đập loạn nhịp.

Lục Đình Hạc… anh đã trở về?

Anh cắm tay vào túi quần, nghiêng đầu cười ngạo nghễ, quay sang cậu bạn bên cạnh cũng là một trai đẹp cười trêu: “Bạc Hành Chi, công ty nhà cậu phá sản rồi à? Mua quả bóng rổ rẻ tiền này, độ ma sát bằng không, vừa cầm đã bay?”

Bạc Hành Chi: “…”

Anh bạn, vấn đề đâu phải tại bóng rổ, là tại cậu cố tình ném mà!

Ba năm xa cách, tiếng cười ấy vẫn vang lên như tiếng đàn gảy vào tim Tang Lê.
 

Cô run rẩy cả đầu ngón tay, như mất hết sức lực.
 

Lục Đình Hạc liếc nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người cô.
 

“Đây chẳng phải bạn nhỏ Tang sao?”
 

Cả người Tang Lê chấn động, những ký ức năm cuối cấp ba như sóng lớn ập về.
 

Hồi ấy, cô ngây thơ nghĩ rằng chàng trai nhà giàu nhất Bắc Kinh này cũng chỉ là một học sinh đặc biệt được nhận vào trường như cô... không được để anh ấy biết lòng mình.
 

Đã mất mặt một lần rồi, cô không thể tái phạm nữa. Phải giữ lại chút tôn nghiêm cho mình.
 

Đúng lúc này, Bạc Hành Chi cười như trêu chọc: “Cậu còn biết bắt chuyện cơ à? Nhưng mà người đẹp thế này, chắc chắn đã có bạn trai rồi.”
 

Khuôn mặt Tang Lê bỗng đỏ ửng như phủ lớp phấn hồng mỏng nhẹ, tinh tế và động lòng người.
 

“Em gái à, đừng để ý cậu ta, cậu ta thi thoảng lại lên cơn ngứa đòn.” - Bạc Hành Chi chọc ghẹo tiếp - “Chắc em có bạn trai rồi nhỉ?”
 

Muốn che giấu trái tim loạn nhịp, Tang Lê mím môi, cắn nhẹ môi dưới đến in dấu răng mờ nhạt, lí nhí đáp: “Vâng, em… em có bạn trai rồi.”
 

Lục Đình Hạc nheo mắt, nửa cười nửa không: “Bạn gì cơ? Hửm?”

[Lời nhắn nhỏ của tác giả]:

Nam chính Lục Đình Hạc: Sinh viên năm nhất ngành Khoa học Y sinh, con nhà giàu chính hiệu, lười biếng mà quyến rũ, miệng độc siêu cấp.
 

Nữ chính Tang Lê: Sinh viên năm ba ngành Thiết kế Đồ họa, gia cảnh bình thường, cô gái nhỏ tự ti nhưng cực kỳ ngọt ngào.

Toàn bộ câu chuyện là hành trình yêu thầm thành đôi, hai chiều chạy về phía nhau, ngọt đến sâu răng, không ngược chút nào!

Mong mỗi bạn đọc đều được ai đó thiên vị, được cuộc đời dịu dàng đối đãi.
 

Mong rằng mỗi mối tình đơn phương đều có thể kết thúc trong ánh sáng rực rỡ của tình yêu hai chiều.

Nào, cùng nhau bước lên chuyến tàu thanh xuân này nhé!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play