1.

Khi dọn dẹp xong lớp học, trong trường ngoài bốn người lớp chúng tôi ra thì chẳng còn ai cả.

Hôm nay là thứ bảy, cũng vừa đúng kỳ nghỉ một tháng một lần, cho nên dù đã là năm cuối cấp ba nhưng ngày mai chúng tôi không phải đến trường.

Hôm nay đến lượt tôi trực nhật.

Trên bảng đen lớp học, mục "sinh viên trực nhật" ghi rõ bốn cái tên.

Chỉ là từ học kỳ hai năm nhất cho đến một tuần trước, mỗi lần đến phiên tôi, người ở lại luôn chỉ có mình tôi.

Đây là lần đầu tiên sau một năm rưỡi tôi được làm nhiệm vụ trực nhật cùng các bạn khác.

Sau khi hoàn thành kiểm tra cuối cùng, chúng tôi cùng đóng cửa sổ rồi đi về phía cổng trường.

Tôi lặng lẽ tăng tốc, cố tạo khoảng cách với ba người phía sau.

Cho đến lúc này, đó vẫn là một thứ bảy hoàn hảo.

Không ai đến gây sự, trong ngăn bàn cũng chẳng xuất hiện thứ gì kỳ quặc, dĩ nhiên càng không có chuyện bị dội nước ướt sũng trong nhà vệ sinh.

Một ngày yên bình như thế này với tôi là điều xa xỉ.

Đang mải miết suy nghĩ, không biết từ lúc nào mấy người kia đã đuổi kịp.

Họ nắm lấy cánh tay tôi, khoác vai tôi, dùng cách mà người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là đám học sinh đùa nghịch, lôi tôi vào con hẻm bên cạnh.

"Các cậu muốn gì?" Tôi cảnh giác hỏi.

Trong con hẻm tối om, ba người đứng trước mặt nhìn tôi đ/á/nh giá một lúc, rồi Lý Khâm, người ngồi bàn trước tôi lên tiếng:

"Lê Văn, cậu trực nhật muộn như thế, sao bạn trai cậu không đi cùng?"

"Cậu ấy có việc phải về trước rồi." Tôi trả lời bằng câu đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Mấy người trước mặt lại im lặng.

"Vậy sao?" Vương Chấn, một người khác ngồi bàn trước tiếp lời: "Tôi nói này, đừng bảo là cậu đang lừa bọn tôi đấy nhé?"

"Tôi lừa các cậu chuyện gì chứ?"

"Tất nhiên là chuyện bạn trai của cậu rồi." Lý Khâm dừng lại một lát: "Tôi chưa từng thấy Hạ Vân Lãng đến tìm cậu bao giờ."

"Đừng nói là tìm." Lý Khâm tiếp lời: "Hai người các cậu ở trường còn chẳng nói với nhau lấy một câu."

"Không phải tôi đã nói rồi sao." Vẻ mặt tôi vẫn điềm nhiên: "Chúng tôi thống nhất không công khai qu/an h/ệ ở trường."

Lý Khâm và Vương Chấn im lặng cân nhắc độ tin cậy của câu nói này.

"Thật ư?" Lý Khâm nói rồi đột nhiên bước tới, dùng giọng điệu chỉ mình tôi cảm nhận được để cảnh cáo:

"Tốt nhất là như thế. Nếu để tôi phát hiện cậu lừa bọn tôi thì cậu xong đời rồi."

Về đến nhà, tôi nằm trên giường tháo sợi dây chuyền đeo suốt tuần qua trên cổ ra ngắm nghía.

Đó là một chiếc khóa bình an, được làm bắt chước giống hệt chiếc của Hạ Vân Lãng.

Đó là bằng chứng hùng h/ồn nhất chứng minh mối qu/an h/ệ không bình thường giữa tôi và Hạ Vân Lãng.

2.

Hạ Vân Lãng chuyển đến trường Trung học Ly Giang vào ngày khai giảng cách đây hơn một tháng.

Sau khi chuyển đến được một tuần, cậu ấy đã hạ gục tên trùm trường khiêu khích mình trên sân bóng rổ một cách nhanh gọn, từ đó trở thành huyền thoại của ngôi trường này.

Đủ thứ tin đồn về cậu ấy được truyền tai nhau, thậm chí có lời đồn vô lý rằng cậu ấy chuyển trường vì làm bạn gái mang bầu ở trường cũ.

Dù vậy, Hạ Vân Lãng chẳng bao giờ lên tiếng giải thích.

Chính nhờ điều này, tôi mới có cơ hội trục lợi.

Giữa muôn vàn tin đồn, tôi đã gieo rắc thêm lời đồn Hạ Vân Lãng là gay.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều xì xào rằng cậu ấy chuyển từ thủ đô về đây chỉ để theo đuổi người mình thích.

Như thường lệ, cậu ấy vẫn im lặng trước mọi thị phi. Hình như cậu ấy không để tâm đến bất kỳ chuyện gì.

Thấy vậy, tôi càng liều lĩnh hơn.

Trong giờ thể dục, tôi lén chụp lại chiếc khóa bình an trên cổ cậu ấy rồi đặt làm bản sao y hệt ở ngoài.

Chẳng bao lâu, mọi người để ý thấy món đồ vừa xuất hiện trên cổ tôi gần như giống hệt khóa bình an của Hạ Vân Lãng.

Cứ thế, dưới sự âm thầm thêm dầu vào lửa của tôi, tôi trở thành "bạn trai" của Hạ Vân Lãng.

Thân phận này là một tấm bùa hộ mệnh.

Từ đó, ngăn bàn tôi không còn đồ vật gì kỳ quái nữa.

Tôi đi vệ sinh cũng không bị nh/ốt vào phòng cuối cùng, trực nhật không phải làm một mình nữa, biệt danh x/ấu xí cũng lâu rồi không thấy ai gọi.

Sau một năm rưỡi, tôi lại có được cuộc sống học đường yên ổn.

Nhưng giấy không gói được lửa.

Tôi và Hạ Vân Lãng chưa từng quen biết, nói chi đến trò chuyện.

Mọi người quan sát một hai tuần lễ, thấy chúng tôi không giao thiệp gì, dần dần bắt đầu hoài nghi.

3.

Trải qua cuối tuần với tâm trạng thấp thỏm, thứ hai đầu tuần mới lại trôi qua êm đềm.

Đến thứ ba vẫn chẳng có gì xáo trộn. Mãi tới sáng thứ tư, Lý Khâm và Vương Chấn ngồi phía trước thậm chí chẳng thèm liếc nhìn tôi.

Nhưng đến tiết hóa học buổi chiều, Thôi Lạc ngồi bên cạnh tôi lại r/un r/ẩy đưa cho tôi mẩu giấy nhỏ.

Tôi khá bất ngờ vì Thôi Lạc vốn đi cùng nhóm Lý Khâm. Dù vậy, tôi vẫn nhận lấy.

Mở ra xem, trên giấy viết vỏn vẹn một câu: [Hôm nay bọn họ định gây sự với cậu.]

Tôi ngẩn ra, định quay sang hỏi Thôi Lạc thì cậu ta đã chúi mặt vào chồng sách.

Tiết hai là thể dục, tôi hồi hộp hoàn thành các bài tập.

Lớp 12 bận rộn, thời gian hoạt động tự do đa số mọi người đều về lớp làm bài, chỉ vài người ở lại sân trường.

Tôi cũng định quay về nhưng vừa tới khúc rẽ hành lang đã đụng mặt Lý Khâm.

"Lê Văn." Cậu ta dựa lưng vào tường: "Nghe nói Hạ Vân Lãng là bạn trai cậu?"

Dù đã chuẩn bị tinh thần, tim tôi vẫn đ/ập thình thịch.

"Ừ." Tôi nhắm mắt trả lời.

"Thế à." Lý Khâm kh/inh khỉnh cười khẩy: "Vậy thì ôm bạn trai một cái chắc không thành vấn đề chứ?"

"Đương nhiên không được." Tôi cố giữ giọng điềm tĩnh: "Bọn tôi đã hứa..."

"Hứa không công khai đúng không?" Cậu ta ngắt lời tôi: "Lý do xàm xí này tôi đã nghe phát ngán rồi."

"Tôi không..."

Cậu ta ngắt lời tôi: "Lê Văn, hôm nay cậu chỉ có hai lựa chọn: hoặc theo bọn tôi vào nhà vệ sinh, hoặc..." 

Cậu ta liếc mắt về phía Hạ Vân Lãng đang đứng đằng xa: “Tôi biết cậu hiểu ý tôi mà.”

4.

Sân trường chỉ thưa thớt vài người. Hạ Vân Lãng đang chơi bóng rổ với một bạn cùng lớp.

Dưới ánh mắt giám sát dữ tợn của Lý Khâm và Vương Chấn, tôi bước từng bước nặng nề về phía cậu ấy.

Cậu ấy không để ý tới tôi. Tiếng bóng đ/ập đất vang lên đều đặn "bộp... bộp..."

Tôi băng qua thảm cỏ rộng, đặt chân lên sàn cao su của sân bóng rổ.

Càng đến gần, tôi bắt đầu nghe thấy Hạ Vân Lãng đang nói gì đó với người bạn bên cạnh.

Giọng anh rất khẽ, giọng điệu lạnh lùng, đúng như cảm giác một tháng qua cậu ấy mang đến cho mọi người.

"Tối nay đi chơi bi-a không?" Bạn của Hạ Vân Lãng hỏi.

"Ừ." Cậu ấy trả lời.

Tôi không nghe rõ đoạn sau nữa.

Nỗi sợ bị vạch trần cùng căng thẳng tột độ khiến đầu óc tôi choáng váng.

Nghĩ đến viễn cảnh phải quay về chuỗi ngày u ám trước kia, thậm chí còn kinh khủng hơn khiến tôi chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

"Có chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng kéo tôi về thực tại, đó là giọng của Hạ Vân Lãng.

Lúc này tôi mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã đứng trước mặt cậu ấy.

Tôi há miệng muốn nói gì nhưng vì căng thẳng nên không thốt được thành lời.

"Rốt cuộc có việc gì?" Trên gương mặt của người trước mặt đã hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

"Cậu..." Tôi hít sâu, cuối cùng cũng có thể nói gì đó.

“Cái gì?”

"Cậu có thể, có thể, có thể ôm tôi một cái được không?" Tôi gian nan nặn ra mấy chứ.

Người bạn chơi cùng cậu ấy dừng lại, đứng cách đó không xa nhìn chúng tôi.

Hạ Vân Lãng nghe vậy rõ ràng hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc.

"C/ầu x/in cậu đó." Tôi nghe thấy giọng mình đang run lên.

Người cao hơn tôi cả cái đầu vẫn im lặng.

Cậu ấy nheo mắt quan sát tôi rồi đảo mắt về dãy nhà học xa xa.

Sau đó tôi thấy chân mày trên gương mặt lạnh lùng đó khẽ nhíu lại, trong mắt ánh lên vẻ chán gh/ét.

Đối với tôi, quá trình này dài đằng đẵng như tội phạm đang chờ phán xử.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi niềm hy vọng của tôi sắp tàn lụi, Hạ Vân Lãng đột ngột quay mặt lại.

Cậu ấy bước một bước tới gần, hơi khom người xuống, đưa tay vén mái tóc loà xoà trước trán tôi lên.

Sau đó một nụ hôn nhẹ như cánh bướm khẽ đặt lên trán tôi.

5.

Vì nụ hôn đó, cả lớp thậm chí toàn trường đều biết tôi với Hạ Vân Lãng có qu/an h/ệ không bình thường.

Từ đó về sau, đừng nói trước mặt, ngay cả sau lưng cũng chẳng ai dám chỉ trỏ tôi nữa.

Những bạn trong lớp vốn phải chịu u/y hi*p của đám của Lý Khâm mà phải giữ khoảng cách, giờ thỉnh thoảng cũng dám bắt chuyện với tôi.

Tôi rất cảm kích Hạ Vân Lãng, bèn cầm số tiền dành dụm rất lâu đến trung tâm thương mại m/ua quà tặng cậu ấy.

Đó là một cây cơ bi-a.

Tối hôm tan học, tôi đứng đợi ở cổng trường, thấy cậu ấy đi ra lại lẽo đẽo theo sau một quãng. Đợi đến khi xung quanh không còn ai, tôi mới chạy lên gọi cậu ấy lại.

"Chuyện đó..." Tôi e dè mở lời: "Tôi đến để cảm ơn cậu."

Hạ Vân Lãng nghe vậy, gương mặt không có gì thay đổi.

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi hôm đó, thật sự rất cảm ơn cậu."

"Cái này..." Tôi đưa cây cơ về phía trước: "Mong cậu đừng chê."

Cậu ấy nhìn món đồ trong tay tôi, không nhận lấy.

Sợ bị từ chối, tôi vội nói thêm:

"Cậu yên tâm, tôi không định quấy rầy đâu. Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi."

Hạ Vân Lãng im lặng nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng đưa tay nhận lấy món quà.

"Nếu sau này có việc gì cần tôi giúp, tôi nhất định không từ chối."

"Bất cứ chuyện gì cậu cũng có thể bảo tôi làm."

Nói đến đây, dường như cậu ấy cuối cùng cũng cảm thấy hơi hứng thú.

"Ồ?" Cậu ấy nhướng mày: "Ví dụ như?"

"Ví dụ..." Tôi suy nghĩ: "Tôi có thể dạy kèm cho cậu."

Hạ Vân Lãng khựng lại, khóe mắt thoáng hiện lên nét cười hờ hững.

"Ý cậu là thành tích của tôi kém?"

"Tôi..." Tôi vội vàng khoát tay, nhưng không biết giải thích thế nào.

Dù sao sự thật chính là như vậy, bảng điểm ban ngày vừa công bố, giữa cậu ấy và tôi cách nhau cả trăm người.

Hạ Vân Lãng lại khẽ cười, chẳng nói gì thêm, cầm đồ quay lưng bỏ đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play