Edit: Linh
Sau khi Kim Vũ rời đi, Đế Nhan Ca rảnh rỗi sinh nông nổi, bèn mân mê hai món đồ kia. Phải nói, hai thứ này vừa mắt nàng vô cùng, mộc mạc mà tao nhã, lại còn dùng được cho cả nam lẫn nữ.
Vừa hay cái trâm cài tóc hình kiếm nhỏ của nàng bị lạc đâu mất, nàng liền dùng cái này thay thế. Mái tóc dài xõa được nàng túm gọn lại, dùng chiếc trâm cài lên, còn chiếc nhẫn càn khôn giới thì vừa khít ngón giữa của nàng, cứ như thể được làm riêng cho nàng vậy.
Rồi nàng quét hết những thứ trên mặt đất vào trong nhẫn. Nàng biết mình có lẽ chưa đi được ngay, nên cứ cất giữ đồ đạc trước, nhỡ đâu sau này lại dùng đến. Rảnh rỗi, nàng bắt đầu xem xét những thứ bên trong càn khôn giới.
Và rồi nàng phát hiện một món đồ quý giá: 《Nghịch Thiên Sửa Mệnh Thuật》.
Đế Nhan Ca lật xem nội dung bên trong, ghi chép không ít thuật pháp, không chỉ có thể giúp người sửa mệnh, kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể cải tạo tư chất. Nhưng mỗi một thuật pháp đều là sự tranh đấu với trời.
Quan trọng nhất là, ở trang đầu tiên, còn có một dòng phê bình lớn: “Kẻ hành nghịch thiên chi thuật, ắt gặp trời phạt! Cẩn trọng!”
Trong lúc Đế Nhan Ca kích động, ở bên ngoài quầng sáng, Lạc Tử Ngâm vẫn luôn dõi theo nàng, trong lòng lại hồi hộp nhảy dựng lên. Hắn dường như đã hiểu vì sao mình từ một kẻ phế tài lại trở thành một đại đế có tư chất thông thiên. Những người khác cũng đầy cảm xúc mà trừng mắt nhìn Lạc Tử Ngâm.
Tiếp đó, Đế Nhan Ca không tìm thấy thêm thứ gì đặc biệt nữa. Những đồ vật khác vừa nhìn đã biết là thứ tốt dùng để tăng tiến tu vi, nàng hoàn toàn không có hứng thú. Nàng cẩn thận cất quyển 《Nghịch Thiên Sửa Mệnh Thuật》 vào trong càn khôn giới. Thứ tốt như vậy, nàng nhất định phải tìm thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng.
Chỉ là vẻ cẩn trọng của nàng lại một lần nữa khiến Lạc Tử Ngâm đau lòng đến tột cùng, bởi vì nàng cẩn thận như vậy, đều là vì hắn cả.
Ầm ầm ầm…
Cuối cùng cũng gần xong. Sau một tiếng nổ lớn, toàn bộ bí cảnh đột nhiên rung chuyển, đồng thời vang lên những tiếng răng rắc rất nhỏ. Băng hàn không ngừng vỡ vụn rơi xuống. Đế Nhan Ca thu hết những mảnh băng ngàn năm lạnh lẽo rơi đầy đất vào càn khôn giới. Thứ này có thể dùng để luyện dược và rèn khí, không thể lãng phí.
Đợi Đế Nhan Ca nhặt xong, một luồng khí thế cường đại từ trên người nàng lan tỏa ra. Cùng với tiếng ầm ầm, toàn bộ bí cảnh oanh một tiếng nổ tung. Mà Đế Nhan Ca chỉ khẽ động thân, đã trực tiếp vượt qua Kim Đan tiền kỳ, trong nháy mắt trở thành tu giả Kim Đan đỉnh phong. Đây cũng là kết quả của sự tích lũy trong mấy năm qua.
Cảm nhận được sức mạnh của mình trở nên lớn mạnh hơn, Đế Nhan Ca dở khóc dở cười mà cảm thán, con đường về nhà của nàng lại xa thêm một chút.
Sau khi Đế Nhan Ca rời khỏi đống đổ nát kia, trước sau có vài nhóm người đến dò xét, thấy nơi này không còn gì, liền lại rời đi.
Đế Nhan Ca rời đi rồi, liền nóng lòng không chờ nổi mà bay về hướng Kiếm Tâm Tông. Cái thuật nghịch thiên sửa mệnh này, đối tượng thử nghiệm đầu tiên của nàng, dự định sẽ là Lạc Tử Ngâm. Không còn cách nào khác, nghe nói mệnh của vai ác đều rất cứng, hơn nữa nàng và Lạc Tử Ngâm đều là người quen cũ, loại "chuyện tốt" này, đương nhiên phải rơi xuống đầu hắn.
…
Kiếm Tâm Tông sau khi Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt chết đi, liền phải chịu đủ loại thăm hỏi từ các tông môn khác. Suy cho cùng, năm đó trong bí cảnh, thái độ kiêu ngạo của Đế Nhan Ca, muốn không gây ra phẫn nộ cũng khó. Chỉ là cuối cùng, Kiếm Tâm Tông cũng không ngờ Lăng Tiêu Tông lại phái người đến giúp họ giải vây. Nghe nói là do tiểu tử Đế Nhan Ca đã cứu tiểu sư muội của Lăng Tiêu Tông. Có Lăng Tiêu Tông ra mặt, những môn phái trung tiểu kia chỉ có thể im hơi lặng tiếng.
Năm năm trôi qua, Kiếm Tâm Tông vẫn chỉ là một môn phái nhỏ, đám đệ tử không có lấy một người nên trò trống, tư chất của các trưởng lão cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Đặc biệt là Nguyên Trần, từ sau khi Đế Nhan Ca chết, hắn nào còn muốn tốn công nuôi dưỡng Lạc Tử Ngâm. Chỉ là tông chủ nhân hậu, Đế Nhan Ca đã chết rồi, hắn tự nhiên không thể để đệ đệ của nàng bơ vơ không nơi nương tựa mà đi lang thang. Hắn vẫn để Lạc Tử Ngâm ở dưới trướng Nguyên Trần.
Nguyên Trần vốn là kẻ tiểu nhân, sao có thể thật lòng nuôi một phế vật, vì thế hắn rảnh rỗi lại thường xuyên ngược đãi Lạc Tử Ngâm. Ngắn ngủi năm năm, Lạc Tử Ngâm bị tra tấn đến da bọc xương. Trong khoảng thời gian này, chỉ có Tịch Nhu thỉnh thoảng đến thăm hắn. Cũng chính vì thế, Lạc Tử Ngâm coi Tịch Nhu như ánh trăng sáng.
Cho đến khi Nguyên Trần biết tin Đế Nhan Ca trở về, cả người hắn đều choáng váng. Không chỉ có thế, năm năm qua, Đế Nhan Ca vậy mà đã là Kim Đan đỉnh phong, tu vi còn cao hơn cả tông chủ của bọn họ, càng khiến hắn phải ngước nhìn. Nếu để nàng biết đệ đệ nàng bị hắn ngược đãi thành ra thế này, chẳng phải sẽ lột da hắn sao?
May mà, sau khi trở về, Đế Nhan Ca không vội đi gặp Lạc Tử Ngâm mà trở về nơi ở, rồi bế quan, còn không cho bất kỳ ai quấy rầy nàng. Từ ngày đó trở đi, Nguyên Trần hận không thể cung phụng Lạc Tử Ngâm lên.
Mà Lạc Tử Ngâm hiển nhiên đã bị ngược đãi đến sợ hãi, hắn nào dám nói ra chuyện mình bị ngược đãi. Thấy vậy, Nguyên Trần lúc này mới rốt cục yên tâm hơn nhiều.