Edit: Linh

Đối với đám đông vây xem, năm năm thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, bị vầng sáng kia trực tiếp bỏ qua.

Vầng sáng lóe lên, hình ảnh đã chuyển đến Đế Nhan Ca của năm năm sau.

Năm năm sau, nàng nằm trên mặt băng lạnh lẽo, mái tóc đen huyền xõa tung trên nền băng, tôn lên khuôn mặt yêu diễm, khiến người ta không khỏi xao xuyến. Dù bộ quần áo trên người nàng có vẻ hơi nhỏ, trông có chút khôi hài, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại.

Lúc này, hàng mi nàng khẽ run rẩy, rồi từ từ mở mắt, nhìn quanh với vẻ mờ mịt. Một lúc lâu sau, nàng mới nhíu mày ngồi dậy.

Những người vây xem không khỏi cảm thấy đồng tình với Đế Nhan Ca.

Trước đây, Thanh Dương Đại Đế của họ chỉ chịu đựng ba ngày thống khổ đã quỳ rạp trên đất, đau đớn đến muốn chết, mà đó chỉ là một nửa thống khổ. Vậy mà Yêu Đế của họ lại phải chịu đựng suốt năm năm thống khổ ở nơi đó. Đó là nghị lực kinh khủng đến mức nào mới có thể trụ vững suốt năm năm như vậy? Một người như thế, sao có thể không thành đại sự? Trong khoảnh khắc, họ lại có chút bội phục Yêu Đế của mình.

Chỉ là, họ không hiểu nổi, một người có thể chịu đựng thống khổ như vậy, sau này lại đi theo con đường tà ác như thế nào? Mọi người không khỏi càng thêm tò mò.

Rốt cuộc Yêu Đế của họ đã xảy ra chuyện gì sau đó, mà lại khiến nàng trở thành một người tàn nhẫn độc ác như hiện tại?

……

Đế Nhan Ca ngủ một giấc này, ngay cả chính nàng cũng không biết đã bao lâu, cho đến khi người phụ nữ kia lại lần nữa xuất hiện, nói với nàng: “Năm năm rồi, ngươi thế nhưng một chút cũng không thay đổi.”

“Ngươi nói cái gì?” Đế Nhan Ca kinh hãi nhìn ả, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Nàng sớm đã nghe nói, tu luyện không có năm tháng, nhưng nàng cũng chỉ nằm tu luyện một lát. Vậy mà đã qua năm năm. Điều này thật quá đáng sợ. Nếu lần sau tu luyện, tỉnh dậy biến thành một bộ xương khô thì sao?

“Ngươi…”

Người phụ nữ còn muốn mở miệng, đã bị Đế Nhan Ca cắt ngang: “Ít nói nhảm, ngươi đến làm gì? Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Đế Nhan Ca cảm thấy đan điền chỗ cuộn trào càng thêm dữ dội, nàng đoán chừng không bao lâu nữa, kiếp lôi này chắc chắn sẽ giáng xuống nơi này thành tro bụi, nếu một lần không được, vậy thì thêm lần nữa, nàng không tin là không phá hủy được nơi này.

Nghĩ đến việc mình đã lãng phí năm năm ở nơi này, nàng trong lòng tức giận vô cùng.

“Ngươi!!!” Người phụ nữ tuy rằng cũng rất tức giận, nhưng ả vẫn nói: “Ta có thể cho ngươi rời đi. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu!”

Tuy rằng có Đế Nhan Ca thay ả chịu khổ, ả quả thật có thể rời khỏi nơi này, nhưng ả vẫn không thể rời khỏi quá xa. Những ngày tháng như thế này kéo dài, ả cũng cảm thấy vô vị. Sau khi nghĩ thông suốt, ả quyết định đánh cược một phen.

Người phụ nữ vốn tưởng rằng Đế Nhan Ca ở nơi này chịu khổ năm năm, nghe thấy ả muốn thả nàng, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí quỳ xuống cầu xin ả.

Nhưng không ngờ Đế Nhan Ca chỉ lạnh mặt khinh thường nhìn ả: “Hừ. Ngươi muốn thả thì thả? Tiểu gia ta còn chưa muốn đi. Nói cho ngươi biết, tiểu gia sẽ tự mình nghĩ cách rời đi, không cần cái thứ đồ cổ nhà ngươi xen vào chuyện người khác.”

Làm lỡ của nàng năm năm thời gian, còn nói lời không giữ lời, phá vỡ giấc mộng về nhà của nàng, nàng không phá tan nơi này, sao có thể nguôi giận, bao nhiêu uất ức những năm qua.

“Ngươi!!! Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Người phụ nữ lại lần nữa tức giận, hiển nhiên không ngờ Đế Nhan Ca lại kiên cường như vậy. Cái tính khí thối tha này, thật ra có chút giống ả.

“Tiểu gia muốn đi thì đi, ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Ngươi!! Vậy ta bồi thường cho ngươi được chứ?”

Nói rồi, người phụ nữ lấy ra một đống đồ vật tỏa ra đủ loại ánh sáng kỳ lạ: “Ngươi có thể chọn hai thứ ở đây.”

Những thứ này ánh sáng rực rỡ bốn phía, người bình thường nếu nhìn thấy, đã sớm không chờ nổi mà chọn lấy, nhưng Đế Nhan Ca căn bản không phải người bình thường.

Nàng nhắm mắt ngồi ở đó, không màng đến. Tức giận đến người phụ nữ hận không thể đánh chết nàng ngay tại chỗ: “Ngươi… Ngươi tin hay không ta giết ngươi?”

“Hừ, ngươi nếu có bản lĩnh, thì mau động thủ, đừng có lải nhải ở đó.”

Đế Nhan Ca ngồi ở đó, dứt khoát nhắm mắt lại. Người phụ nữ lại lần nữa tức giận, tuy rằng rất muốn đánh chết Đế Nhan Ca, nhưng cuối cùng, ả vẫn không động thủ, mà lại lấy ra một đống đồ vật như một ngọn núi nhỏ, đẩy đến trước mặt Đế Nhan Ca.

“Ta cho ngươi hết những thứ này, được chứ?”

“Hừ.”

Đế Nhan Ca vẫn một bộ không lay chuyển. Hôm nay, không phải nàng đánh chết ả, thì chính là nàng phá tan nơi này. Người phụ nữ cũng bị tức giận đến không biết làm sao.

Thế là chậm rãi nói: “Ta kể cho ngươi nghe một chút chuyện xưa của ta đi. Kỳ thật ta vốn là Kim Vũ, người thủ hộ của Thiên Đạo Kính, sư huynh của ta chính là Kim Khuyết Đại Đế, thế nhân hẳn là đều nghe qua danh hiệu Kim Khuyết Đại Đế đi. Ta và sư huynh từ nhỏ thanh mai trúc mã, suýt chút nữa chúng ta đã ở bên nhau, chỉ là sau này, ta bị một nam tử mê hoặc, vốn tưởng rằng đó là hạnh phúc, lại không ngờ, hắn vì một người phụ nữ khác, đã trấn áp ta ở nơi này, chịu đựng vạn năm tra tấn.”

“…Ta hy vọng sau khi ngươi rời khỏi nơi này, sẽ kể chuyện này cho sư huynh ta.”

“Kim Khuyết Đại Đế?” Đế Nhan Ca cuối cùng cũng mở mắt, sắc mặt cổ quái nhìn về phía Kim Vũ.

Nhắc đến Kim Khuyết Đại Đế, Kim Vũ kích động đến mặt mày đỏ ửng: “Ngươi có phải biết hắn không? Ta biết mà, thế gian này ai mà không biết hắn.”

Đế Nhan Ca thấy Kim Vũ dường như rất coi trọng Kim Khuyết Đại Đế, liền nói ngay: “Kim Khuyết Đại Đế đã sớm chết rồi. Ngươi đã là sư muội của hắn, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Trước đây Tiêu Tuyệt, chính là cái tên nhóc bị ngươi ném ra khỏi bí cảnh kia, trên tay hắn cầm chính là Kim Khuyết Kiếm đó.”

“Không thể nào, sư huynh sao có thể chết được.”

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Kim Vũ càng thêm trắng bệch vô lực, chỉ trong chốc lát, ả đã một tay bóp chặt cổ Đế Nhan Ca. Mà Đế Nhan Ca lại lần nữa cảm nhận được tử vong cận kề.

Tay Kim Vũ hơi dùng sức: “Ngươi nói cho ta biết, sư huynh nhất định còn sống.”

Đế Nhan Ca nhổ nước bọt vào mặt ả, cố ý chọc giận nói: “Hắn chết rồi, chính ta giết hắn. Ngươi có bản lĩnh thì giết ta báo thù cho hắn đi.”

Bị nàng nói như vậy, Kim Vũ lập tức nổi giận, suýt chút nữa đã bóp chết nàng. May mà, ả lại khôi phục một tia lý trí.

“Không thể nào, ngươi chỉ là một tên nhóc Trúc Cơ cảnh, sao có thể giết được sư huynh ta?”

Kim Vũ vươn một ngón tay, chỉ vào trán Đế Nhan Ca, muốn dùng nhiếp hồn thuật với nàng. Trong khoảnh khắc đó, Đế Nhan Ca cảm thấy hồn phách mình sắp bay ra ngoài. May mà lúc này, truyền thừa của Kim Khuyết Đại Đế trong nháy mắt bảo vệ thần hồn của Đế Nhan Ca.

Kim Vũ lập tức buông lỏng Đế Nhan Ca ra, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u ám.

“Là sư huynh, là hơi thở của sư huynh. Sư huynh! Là ta hại ngươi. Năm đó nếu không phải ta yêu kẻ không nên yêu, nếu không phải ta rời đi, những yêu ma ngoại vực kia cũng sẽ không phá vỡ phong ấn tiến vào thế gian này, càng sẽ không hại ngươi. Nhưng sau khi hại ngươi, ta lại suýt chút nữa hại cả người thừa kế của ngươi. Ta tội đáng chết vạn lần.”

Khi Kim Vũ lại nhìn về phía Đế Nhan Ca, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Đúng lúc Kim Vũ muốn mở miệng nói hết, đột nhiên truyền đến từng trận tiếng sấm. Ở nơi này, theo lý thuyết không thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Kim Vũ ở đây vạn năm, chưa bao giờ nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Ả nghi hoặc nhìn về phía khí thế đang dâng lên của Đế Nhan Ca. Không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi… Ngươi thế nhưng có thể tu luyện ở nơi này? Lại còn muốn độ kiếp ở đây?”

Kim Vũ có chút ngoài ý muốn, Đế Nhan Ca đã bị ả vây khốn, ngay cả tu vi cũng không thể động, rốt cuộc là làm thế nào mà tu luyện được? Trừ phi nàng là thiên tài kinh thế, tìm được đường tắt, tìm được phương pháp tu luyện khác.

Mới chỉ năm năm thời gian, ngay dưới mắt ả, rốt cuộc nàng đã làm thế nào?

“Hài tử, sư huynh ta có được người thừa kế như ngươi, ta vì hắn cảm thấy cao hứng.” Kim Vũ thoải mái cười nói: “Ngươi nhất định là muốn dùng Kim Đan kiếp lôi hủy diệt nơi này phải không? Chỉ là, dù là phi thăng kiếp lôi, cũng không có khả năng hủy diệt nơi này đâu.”

“Hừ.”

Đế Nhan Ca hừ một tiếng, tỏ vẻ có lý. Nhưng nàng vẫn sẽ không khuất phục, cùng lắm thì lần này trở về, lại đến một lần nữa, luôn có một lần, có thể phá tan nơi này, cái tính khí nhỏ mọn của nàng đã nổi lên, đây là quyết tâm cùng nơi này đối đầu.

Ầm ầm ầm ầm…

Tiếng sấm đã gần trong gang tấc. Kim Vũ không thể tin được ngẩng đầu, trên đỉnh đầu vẫn là những tảng băng xanh lạnh lẽo, nhưng trên mặt Kim Vũ tràn đầy vẻ thận trọng.

Ả đột nhiên cười ha hả nhìn Đế Nhan Ca: “Ngươi thế nhưng không phải người.”

“…” Đây là lần thứ hai Đế Nhan Ca nghe được lời này, nghe thế nào cũng không phải là lời hay.

Mà lúc này, Kim Vũ tháo chiếc trâm ngọc bích trên đầu xuống, tiếp theo lại tháo chiếc nhẫn ngọc bích ở ngón giữa tay trái, đặt chúng vào tay Đế Nhan Ca.

“Cây trâm này tặng cho ngươi. Còn có chiếc nhẫn giới càn khôn này, bên trong có tất cả đồ vật của ta, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ.”

“…Cảm ơn ngươi, ta cuối cùng đã biết sư huynh đã ngã xuống. Trước kia đều là ta tùy hứng, hiện tại ta chỉ muốn ở bên sư huynh.”

“…Thực xin lỗi, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ trả lại, những sai lầm ta đã gây ra cho ngươi.”

Kim Vũ dứt lời, lại lần nữa biến mất trước mặt Đế Nhan Ca.

……

Những người vây xem kinh ngạc nói: “Sư muội của Kim Khuyết Đại Đế? Người thủ hộ của Thiên Đạo Kính. Vậy cái trâm ngọc bích mà ả đưa cho Đế Nhan Ca? Chẳng lẽ chính là Thiên Đạo Kính?” Thiên Đạo Kính có vạn hình vạn dạng, hóa thành một chiếc trâm cũng là chuyện bình thường.

“Nguyên lai cái Thiên Đạo Kính này là ca ca tặng cho ta.” Lạc Tử Ngâm ngây ngốc nhìn chiếc Thiên Đạo Kính đang tỏa ra ánh kim quang kia. Chỉ chốc lát, trên mặt hắn tràn đầy vẻ trào phúng. Thứ này là ca ca cho hắn, nhưng hắn lại dùng đồ vật nàng cho hắn, để trừng phạt nàng.

Lạc Tử Ngâm tự trách đến tột đỉnh, hắn thiếu nàng thật sự quá nhiều, hắn thậm chí không biết nên làm thế nào để trả lại ân tình này? Thậm chí cảm thấy cùng nàng đi tìm chết cũng không đủ tư cách.

Mà những người khác lại trừng mắt nhìn Lạc Tử Ngâm, trong mắt chợt lóe lên sự ghen ghét.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play