Edit: Linh

Quyển sách thì tốt thật, nhưng vấn đề là yêu cầu quá cao. Muốn đổi tư chất, phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, còn phải phối hợp linh vật nghịch thiên, mỗi thứ đều khó khăn trùng trùng.

Liền như cái hỗn độn thần thể này, chẳng những trước tiên phải tìm được nơi hỗn độn chi lực thuần khiết nhất, còn cần sao trời tâm, thần chi cốt, luân hồi pháp tắc, ba ngàn đại đạo..., cuối cùng lại phải trải qua bốn mươi chín năm Hồng Liên Nghiệp Hỏa tôi luyện…

Mấy thứ này, nàng nhìn thôi đã thấy lắc đầu nguầy nguậy. Đương nhiên, quá đáng nhất là, người thi thuật sẽ bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa phản phệ, trải qua vô vàn năm nghiệp hỏa thiêu đốt, cuối cùng mới có thể thân tử đạo tiêu.

Ngàn vạn năm cơ đấy, nàng lại chẳng mắc bệnh nan y gì, dù có gom đủ đồ cũng không làm. Vốn dĩ nàng còn tưởng chỉ cần moi linh căn huyết mạch trên người mình cho Lạc Tử Ngâm là xong chuyện.

Hiển nhiên việc này không đơn giản như vậy, nếu thật có thể dễ dàng như thế, thì những đệ tử có tư chất nghịch thiên kia, phỏng chừng căn bản sống không lâu. Đế Nhan Ca mở càn khôn giới ra, lục lọi bên trong một hồi lâu, rồi lại mở quyển sách kia.

Cuối cùng nàng cũng tìm được một cái có thể dùng: Cực dương thân thể. Vừa hay những vật liệu cần thiết cho cực dương thân thể, trong càn khôn giới đều có: Hoàng huyền thảo, kim nhật bảo diệp, thiên dương liên, huyễn cực sa…

Hơn nữa ở phần phản phệ còn ghi chú, sẽ trúng phải lời nguyền không rõ, rất có thể chết ngay tại chỗ. Đế Nhan Ca cong mày cười, đẹp đến nao lòng.

Lúc này, Đế Nhan Ca cảm giác có người tới. Nàng lập tức ném quyển sách vào càn khôn giới.

Người bên ngoài nhẹ nhàng gõ vài tiếng lên cửa, nàng liền mở cửa ra.

Ngoài cửa, Tịch Nhu mặc một bộ váy màu hồng nhạt, dải lụa màu nhạt bên hông tùy ý rủ xuống, phác họa ra vòng eo thon thả, tóc đen chỉ buộc hờ bằng một dải lụa, trông vừa linh động lại đáng yêu. Năm năm không gặp, nàng trông càng thêm dịu dàng, cái vẻ nhu mì dường như thấm sâu vào cốt tủy, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng yêu mến. Mà trong lòng nàng còn đang ôm một bộ quần áo màu xanh nhạt.

Đế Nhan Ca nhìn thấy quần áo, mới nhớ ra năm năm nay nàng chưa từng thay đồ. May mà thế giới này còn có thứ gọi là thanh khiết thuật, bằng không nàng có lẽ đã thảm không nỡ nhìn.

"Sư tỷ, tỷ đến giúp ta đưa quần áo sao? Cảm ơn." Đế Nhan Ca nở một nụ cười ôn hòa với Tịch Nhu. Không hổ là người phụ nữ khiến vai ác và nam chủ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, tâm tư thật tinh tế.

Tịch Nhu ngượng ngùng đứng đó, đôi mắt tràn ngập nhu tình khẽ liếc nhìn Đế Nhan Ca, rồi nhanh chóng cúi đầu khẽ gật. Sau khi đưa quần áo cho Đế Nhan Ca, nàng lại lấy ra một chiếc túi không gian.

"Sư đệ, ta biết trước kia đệ thích nhất linh thực. Đây là linh thực ta tích cóp được mấy năm nay." Tuy rằng Tịch Nhu liếc trộm rất khéo léo, nhưng làm sao qua mắt được Đế Nhan Ca bây giờ.

Đối với điều này, Đế Nhan Ca cũng không phản ứng gì nhiều, dù sao cũng chẳng còn cách nào, nàng phát hiện mình lại đẹp hơn rất nhiều. Từ sau khi tu luyện thành công, nhan sắc nàng như được điểm tô thêm, ngũ quan vẫn là ngũ quan kiếp trước, nhưng không hiểu sao lại càng thêm yêu mị, một khi mặc đồ nam, lại càng là một tiểu mỹ nam phong hoa tuyệt đại. Đến nàng dùng thủy kính thuật nhìn chính mình, cũng muốn liếm màn hình.

Cho nên, nàng hiểu rất rõ tâm tình của Tịch Nhu. "Đa tạ sư tỷ, đợi ta luyện mấy thứ này thành đan dược, sẽ đưa cho tỷ." Đế Nhan Ca không chút khách khí nhận lấy, còn không quên tặng Tịch Nhu một nụ cười đầy ẩn ý.

Tịch Nhu lập tức bị mê đến thất điên bát đảo, đến cả việc mình đến đây làm gì cũng quên béng.

"Sư tỷ, Tử Ngâm hắn ở đâu?" Nhắc đến Lạc Tử Ngâm, Tịch Nhu liền bắt đầu ấp úng. “Hắn... hắn hiện tại rất tốt. Hiện tại vẫn đang ở trong viện của cha ta.”

"Được, vậy mấy ngày nữa ta sẽ đi thăm hắn." Lúc đó Đế Nhan Ca căn bản không nghĩ tới Lạc Tử Ngâm lại bị ngược đãi. Sau khi biết hắn không sao, liền tính toán bắt tay vào việc, chuẩn bị tài liệu.

“Sư tỷ, tỷ còn có chuyện gì bận sao?”

Tịch Nhu cảm giác tim mình như lỡ một nhịp: “Không... không có.”

"Vậy ta bận trước." Nói rồi, Đế Nhan Ca đóng cửa lại, để lại Tịch Nhu ngơ ngác. Nàng nhớ rõ mình đến là để hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra với Đế Nhan Ca trong năm năm qua, nàng đã làm những gì? Nàng rối rắm đứng đó giậm chân một hồi lâu, cuối cùng mới bất đắc dĩ rời đi.

Mà Đế Nhan Ca đã sớm bắt đầu bận rộn. Suy cho cùng, những tài liệu này còn cần luyện chế lại một phen, cần biến thành những thành phần thích hợp, mới có thể tiến vào bước tiếp theo.

"Ca ca, thực xin lỗi." Bên ngoài quầng sáng, Lạc Tử Ngâm không biết từ khi nào đã rơi lệ đầy mặt, lời xin lỗi này đã nói đến tê dại. Đến giờ phút này, hắn nào còn không biết, nguồn gốc cái cực dương thân thể trên người hắn.

Nguyên lai tất cả những gì hắn có, đều là Đế Nhan Ca cho hắn, buồn cười là hắn lại cho rằng mình là thiên tài, còn dùng những thứ nàng cho để đối phó nàng.

Một bên, Long Viêm Triệt hừ một tiếng: "Lạc Tử Ngâm, ngươi bớt tự mình đa tình đi, sự tình còn chưa đến bước đó, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra." Nhưng Lạc Tử Ngâm đã sớm chìm đắm trong thế giới của riêng mình, bất kỳ ai nói gì cũng không nghe lọt tai.

Chỉ là lúc này hắn vẫn chưa biết, cái giá phải trả cho việc nghịch thiên sửa tư chất.

Lúc này, Đế Nhan Ca đang luyện chế tài liệu, cảm giác bên ngoài tông môn một trận xôn xao. Nghe động tĩnh giống như đã xảy ra chuyện gì lớn. Thế là nàng tò mò dùng thần thức quét qua, liền thấy một nam tử Kim Đan sơ kỳ, mặc áo choàng đen trùm đầu xuất hiện ở cửa Kiếm Tâm Tông.

Trên người nam tử tràn đầy lệ khí, trong mắt càng giăng kín hận thù. Vừa nhìn đã biết là đến gây sự. Đại khái cảm giác được có người nhìn trộm, hắn liếc về phía Đế Nhan Ca, một luồng khí lạnh lẽo chợt tỏa ra. Mà Đế Nhan Ca cũng thấy rõ mặt hắn.

Tiêu Tuyệt? Sao lại là hắn? Cái trang điểm này, nàng còn tưởng là vai ác nào chứ.

Bất quá... hắn đã là Kim Đan kỳ, còn Lạc Tử Ngâm cái tên vai ác nhỏ kia vẫn là một kẻ phế tài. Chuyện sửa tư chất này phải nhanh hơn tiến độ, bằng không nàng sợ Lạc Tử Ngâm một hiệp đã bị Tiêu Tuyệt đánh chết. Thế là nàng lại bắt đầu vội vàng.

Lúc này, Tiêu Tuyệt nhìn tấm biển Kiếm Tâm Tông, trong mắt toàn là oán hận. Hắn hận Đế Nhan Ca vì những bảo vật kia mà nhẫn tâm giết hắn. Hắn coi nàng là huynh đệ tốt nhất, nhưng nàng lại phản bội hắn. Càng hại hắn ngất xỉu bên đường, bị người Thiên Cương Tông bắt đi. Những người đó vì ép hỏi bí mật tu luyện của hắn, hắn đã bị vô số cực hình tra tấn, cuối cùng dựa vào việc báo thù cho gia tộc, còn có hận thù với Đế Nhan Ca, mới chống đỡ được đến bây giờ.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã trở lại. Dù nàng có phế bỏ tu vi của hắn thì sao? Sau khi được Thiên Tuyết cứu, hắn vẫn luôn âm thầm tu luyện, thẳng đến khi đột phá Kim Đan, hắn liền tự tay giết chết những kẻ ngược đãi mình. Hiện tại Thiên Cương Tông đã giao cho Thiên Tuyết, hắn lúc này mới trở lại Kiếm Tâm Tông. Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Đế Nhan Ca.

Tiêu Tuyệt sau khi vào tông môn, việc đầu tiên là đi tìm Lạc Tử Ngâm. Mà Đế Nhan Ca đang ở thời khắc mấu chốt, căn bản không rảnh quan tâm đến chuyện khác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play