---

【Đúng vậy, ký chủ!】  

Hệ thống 999 xoa tay hăm hở, thấy những người khác đã lần lượt bước lên tầng cao nhất của bể bơi thì sốt ruột giục: 【Mau, chúng ta cũng đi theo xem!】

Lạc Bạch Họa đứng dậy, hơi gật đầu:  

“Ừm.”

Thực ra, chẳng cần hệ thống 999 nhắc nhở, cậu cũng không định tụt lại phía sau.

Vì Dụ Cảnh Ngôn đi ở hàng cuối, vừa đi vừa lơ đễnh trò chuyện với ống kính phát sóng trực tiếp.

Nam nhân ấy vai rộng, chân dài, dáng người thon gọn, bước đi thong dong mang theo vẻ lười biếng nhàn nhạt. Ánh mắt tuy nhìn có vẻ tùy ý, nhưng lúc nào cũng dừng lại trên bóng dáng mảnh mai phía trước.

Camera nhịn không được nhắc:  

“ Thầy Dụ, nhớ chú ý nhìn vào ống kính nhé.”

Bình luận trực tiếp ào ào xuất hiện:

【Thầy Dụ, anh không nhìn ống kính, vậy đang nhìn ai thế?】  

【Có phải đang tính kế làm “chó của vợ” không hả ha ha ha ha】  

Không biết có phải cảm ứng được gì hay không, Lạc Bạch Họa đang đi phía trước bỗng cảm giác lưng tê rần như bị kim châm, bước chân hơi khựng lại.

Dụ Cảnh Ngôn bật cười, giấu bàn tay bên người, khẽ nắm chặt lại, cố gắng đè nén cảm giác ngứa ngáy đang sinh sôi.

Hắn thu lại ánh mắt, cuối cùng cũng nhìn vào đám fan đang khóc đòi anh tương tác.

“Không phải tôi không nhìn màn hình,” Dụ Cảnh Ngôn nghiêm túc trả lời, mỉm cười nói, “Chỉ là đang ngắm nhìn thầy Lạc thôi.”

“Ừm, muốn làm ‘chó của vợ’ thì có gì sai?”

【Anh đừng nghiêm túc mà nói mấy lời như vậy, tôi sợ lắm, mấy năm trước anh còn lạnh lùng lắm cơ mà】  

【Hồi đó chỉ là do ảnh hưởng bởi vai diễn thôi, anh ấy thật ra rất ấm áp, chỉ là mọi người chưa từng thấy thôi】

【Các người tranh luận gì vậy? Fan chúng tôi chờ anh ấy quay lại đã lâu lắm rồi! Dù thế nào cũng yêu hết!】  

【Thậm chí cho dù anh ấy và Lạc Bạch Họa thực sự là một đôi thật, chúng tôi cũng không phản đối!】

Dụ Cảnh Ngôn nhìn thấy những dòng bình luận đó, chỉ cười cười, không nói thêm gì.

Trong đầu hắn, những suy nghĩ đen tối bắt đầu bén rễ lan rộng — Nếu như Lạc Bạch Họa thật lòng chấp nhận hắn, thì sẽ thế nào?

Hắn nhất định sẽ ở bên cạnh người đó từng giây từng phút, có thể sẽ cùng nhau đi khắp các tiểu thế giới cho thỏa thích, rồi trở lại thiên giới, xây một cung điện tráng lệ cho riêng hai người. Sau đó, khóa chặt đối phương trong căn phòng ấy, cùng nhau chìm đắm trong biển dục vọng.

Đến lúc đó, Lạc Bạch Họa sẽ tuyệt sắc nhường nào?

Có thể vẫn hung dữ như bây giờ, nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo sẽ nhiễm một tầng ửng đỏ, đôi mắt trong trẻo sẽ phủ một tầng hơi nước, đôi tay mảnh mai yếu ớt sẽ cào loạn lên cơ thể hắn để lại những dấu đỏ.

Dù có cào mạnh đến đâu, hắn cũng chấp nhận.

Bất chợt, môi hắn cảm nhận được một sự ấm áp và ẩm ướt.

Hửm?

Dụ Cảnh Ngôn cúi mắt xuống, liếc thấy một vệt đỏ.

【Ối trời ơi, ảnh đế Dụ, đừng cười nữa!! Anh chảy máu mũi kìa, cứu mạngggg】  

【Không khí cũng trở nên ngọt ngào thế này, ai đó phân tích hộ tôi xem anh ấy đang nghĩ gì vậy……】

Kèm theo tiếng làn đạn ào ào, anh chàng cameraman cũng hét lên:  

“ Thầy Dụ chảy máu mũi rồi! Có ai có khăn giấy không?!”

Những người đi phía trước vội vã quay đầu lại, đạo diễn luống cuống tay chân đưa tới một túi lớn giấy ăn và khăn ướt.

---

“Làm sao lại chảy máu thế?”  

Đạo diễn sốt ruột, “Có cần chuẩn bị thêm máy tạo độ ẩm trong khách sạn không? Hay là anh nghỉ ngơi một lát nhé?”

Dụ Cảnh Ngôn nhận lấy khăn ướt, lau sạch máu, giọng nhàn nhạt:  

“Không cần đâu, tôi không sao, quay tiếp bình thường được.”

“Tiểu Lạc!”  

Đạo diễn gọi, “Lại đây, chăm sóc Cảnh Ngôn một chút!”

Lạc Bạch Họa bước chân khựng lại, nét mặt không mấy dễ chịu, như đang hét thầm:

Lại là tôi à?

Nhưng rất nhanh, dường như nghĩ tới điều gì, cậu nuốt lời định từ chối vào bụng, lặng lẽ bước đến cạnh Dụ Cảnh Ngôn, nhận lấy khăn giấy.

Cameraman cũng tranh thủ lia máy quay sang nhóm người khác.

Lợi dụng cơ hội, Lạc Bạch Họa nhỏ giọng hỏi:  

“Máu mũi của anh là do vừa nãy bị trán tôi đụng phải sao?”

“Nếu anh nói đúng thì sao?”  

Dụ Cảnh Ngôn vòng tay ôm eo cậu từ phía sau, gần như áp cả người Lạc Bạch Họa vào lòng, cười khẽ:  

“Em sẽ chịu trách nhiệm với anh chứ?”

“Sẽ không.”  

Lạc Bạch Họa lạnh nhạt gạt bàn tay trên eo mình ra.

Máu mũi thật ra đã ngừng rồi.

Dụ Cảnh Ngôn tỏ vẻ ủy khuất, quay mặt đi hỏi:  

“Vậy ít nhất cũng nên an ủi anh chút chứ?”

“Được thôi,”  

Lạc Bạch Họa nhịn không nổi người này, đáp,  

“Cho anh một đấm.”

Dụ Cảnh Ngôn lập tức sáng bừng:  

“Có an ủi là tốt rồi, anh lưu lại!”

Lạc Bạch Họa:……

Tên này đúng là có bệnh.

Cậu nhắm mắt, ném đống khăn giấy vào lòng Dụ Cảnh Ngôn, sải bước đi thật nhanh.

---

Tầng cao nhất khách sạn chính là địa điểm cho trò chơi đầu tiên. Bên bể bơi rộng lớn trong suốt đã được trang bị đủ loại thiết bị cần thiết.

Đạo diễn chuẩn bị sẵn tờ giấy quy tắc trò chơi, định đưa cho Dụ Cảnh Ngôn đọc.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Tống Dao đã giả vờ lơ đãng cầm lấy.

Đạo diễn ngậm ngùi, ánh mắt liếc qua Dụ Cảnh Ngôn, thấy người kia ánh mắt còn đang dính chặt vào Lạc Bạch Họa, ngay cả giấy quy tắc cũng chẳng buồn để ý.

Đạo diễn âm thầm ôm đầu.

Ban đầu Dụ Cảnh Ngôn đồng ý tham gia chương trình chỉ vì muốn gắn cặp CP với Lạc Bạch Họa, nếu không thì với tầm ảnh đế như hắn, tổ chương trình có mời cũng mời không nổi.

Nhưng ai ngờ, Dụ Cảnh Ngôn lại mê Lạc Bạch Họa đến mức này?  

Mê đến mức ánh mắt dính như keo luôn rồi!

Bây giờ khán giả còn tưởng là diễn cho vui, nhưng nếu một ngày nào đó biết đây là thật thì…

Đạo diễn lạnh hết cả sống lưng, không dám tưởng tượng tin tức đó bùng nổ sẽ như thế nào.

---

Bên này.

Cướp được tờ quy tắc, Tống Dao nhìn Kiều Diệp đầy ẩn ý, rồi đứng sát bên Cố Thừa, mỉm cười thân thiết, ngoảnh đầu hỏi Kiều Diệp:  

“Để tôi đọc quy tắc nhé?”

Kiều Diệp gật đầu:  

“Được thôi.”

Tống Dao bắt đầu đọc:  

“Trò chơi này sẽ diễn ra trên bể bơi. Khi trò chơi bắt đầu, mỗi khách mời sẽ đứng trên một tấm ván nổi. Tổ chương trình sẽ liên tục đưa ra câu hỏi, chỉ cần trong bảy khách mời có ít nhất một người trả lời đúng, thì tấm ván sẽ không chìm xuống. Nếu không ai trả lời đúng, một tấm ván sẽ chìm và người trên đó buộc phải nhảy sang tấm ván khác, nếu không sẽ rơi xuống nước và bị loại.”

Tống Dao đọc tới đây, bỗng nhiên nở nụ cười mờ ám:  

“Ngoài ra, nếu có quá nhiều người cùng đứng trên một tấm ván, khiến tấm đó chìm thì những người đó cũng sẽ bị loại. Cuối cùng sẽ tính điểm dựa trên thời gian tồn tại và số lần trả lời đúng của mỗi khách mời.”

Tô Nhiên Dật trêu đùa nhìn về phía đạo diễn:  

“Đề bài có khó lắm không vậy?”

Tần Phương Duệ nhếch mày, nắm tay Tô Nhiên Dật dưới góc khuất máy quay:  

“Theo phong cách chương trình này thì… đề dễ? Không đời nào.”

Đạo diễn cầm loa phụ họa:  

“Đừng nghĩ xấu cho chúng tôi thế chứ. Nào, các bạn lên ván đi đã!”

---

Bể bơi xanh biếc được đặt bảy tấm ván chắc chắn, mỗi người chọn lấy một tấm cho mình.

Bước lên mới phát hiện ván khá lớn, ba người đứng cũng không chật, năm người chen cũng vừa.

Người dẫn chương trình cầm tập đề, cười nói:  

“Vừa nãy trên bình luận thấy khán giả mong chờ lắm rồi, không để mọi người đợi lâu nữa. Câu hỏi đầu tiên — ”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play