---
“ Ở Giữa Vân Thương Sơn là gì vậy?”
Vân Thương Sơn là tên một ngọn núi trong tiểu thế giới này. Lạc Bạch Họa nghe xong câu hỏi, không nhịn được ngẩn ra.
Cốt truyện gốc cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
Chắc không chỉ mình hắn cảm thấy mơ hồ.
Tô Nhiên Dật dùng tay làm loa bên miệng, hướng về mọi người xung quanh hỏi lớn:
“Có ai từng đến ngọn núi đó chưa?”
Cố Thừa lắc đầu.
Kiều Diệp lắc đầu.
Tần Phương Duệ cũng lắc đầu.
Tống Dao thực ra cũng chưa từng đến, nhưng vì không muốn bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước mặt Cố Thừa, liền cố hết sức nặn ra:
“Tôi hình như có chút ấn tượng... nhưng ở giữa là cái gì thì...”
Kiều Diệp do dự:
“Chắc là chỉ lưng chừng núi?”
“Chúng ta chỉ có một cơ hội trả lời thôi,” Tống Dao bỗng nhiên quay sang nhắm thẳng vào Kiều Diệp, “Kiều Diệp, cậu chắc chắn không? Lỡ đâu có người bị loại vì cậu thì sao?”
Những lời này rõ ràng cực kỳ không thân thiện, Kiều Diệp nghẹn lời, há miệng cũng không nói được gì.
Lạc Bạch Họa không nhịn nổi nữa.
Cậu lạnh nhạt nói thẳng:
“Làm theo trình tự đi, ai bị loại thì tự mình lo, Tống Dao, bắt đầu từ cậu.”
Tống Dao đang đắc ý vì ép Kiều Diệp được một phen, không ngờ lại bị Lạc Bạch Họa chen vào.
Biểu cảm hắn suýt nữa không kìm được, vài giây sau mới cố gắng gượng cười:
“Tiểu Họa, tôi chỉ đùa chút thôi mà.”
“Tôi biết,” Lạc Bạch Họa nhàn nhạt phẩy nhẹ tóc rối bên tai, giọng lạnh nhạt, “Tôi cũng chỉ đùa chút thôi.”
Tống Dao bị đâm ngược lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt còn giả bộ uất ức:
“... Ai lại đùa kiểu đó chứ?”
“—Tống Dao,” Dụ Cảnh Ngôn bỗng nhiên mở miệng, nghiêng 45 độ nhìn lên trời, “Giọng thầy Lạc với cậu còn tốt hơn với tôi nhiều đấy.”
Người vừa lên tiếng là Dụ Cảnh Ngôn, Tống Dao lập tức như quả bóng bị xì hơi.
Dù sao Dụ Cảnh Ngôn cũng là ảnh đế, địa vị trong giới giải trí không thể xem thường.
Trừ phi hắn điên, bằng không tuyệt đối không dám đắc tội.
Tống Dao giận đến không nói nổi câu nào, cúi gằm mặt xuống.
Lạc Bạch Họa cũng hơi bất ngờ, liếc nhìn Dụ Cảnh Ngôn.
Chỉ thấy đối phương đang mỉm cười, tỉ mỉ vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, những sợi tóc nhỏ vương trên trán, nét mặt nghiêm túc nhìn cậu — giống hệt một chú cún lớn cầu khen thưởng.
“ Thầy Lạc,” Dụ Cảnh Ngôn mấp máy môi hỏi nhỏ, “Không khen thưởng anh sao?”
Lạc Bạch Họa hơi lúng túng, quay mặt đi.
Trong lúc đó, làn đạn trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng lộn xộn:
【Tống Dao tự nhiên nổi cáu với Kiều Diệp làm gì vậy?】
【Không biết, cảm giác lạ lạ】
【Có thể hôm nay xa xa (nickname Tống Dao) không khỏe, tui là fan cũ, sức khỏe hắn yếu lắm】
【Nhưng mà cũng gượng ép quá】
【Không ngờ Lạc Bạch Họa lại biết phản kích, cứ tưởng kiểu lạnh lùng ít nói cơ】
【Dụ Cảnh Ngôn cưng xỉu, như vào nhầm kịch bản luôn】
【Mà có ai biết đáp án câu hỏi này không? Tui mới tra, có quá trời đáp án khác nhau luôn】
“Tống Dao, cậu nghĩ ra đáp án chưa?” Tô Nhiên Dật lo lắng hỏi, “Còn 20 giây nữa thôi đó.”
Tống Dao bực mình, bị thúc giục càng rối:
“Đừng hối, để tôi nghĩ!”
Đầu hắn loạn như mớ bòng bong.
Giữa lưng chừng núi thì có thể là gì chứ? Trạm bán vé? Quán nước nhỏ?
Cái đề quái quỷ gì vậy trời!
Thời gian trôi từng giây, mọi người đều trông cậy vào Tống Dao.
Camera cũng lia về phía hắn.
Lạc Bạch Họa biết Tống Dao không trả lời được, nên cũng lười nhìn, đang suy nghĩ có nên lấy hệ thống 999 ra chơi đỡ buồn không thì…
Bên cạnh đột nhiên tối sầm xuống, một mùi hương gỗ trầm quen thuộc bao phủ quanh cậu.
Lạc Bạch Họa cứng đờ người, vừa quay đầu liền đối diện với gương mặt đẹp trai của Dụ Cảnh Ngôn, khoảng cách cực kỳ gần, suýt chút nữa đã tát cho hắn một cái.
“Anh làm gì lại đây?” Lạc Bạch Họa nhỏ giọng quát.
Dụ Cảnh Ngôn thản nhiên đáp:
“ Tấm ván của tôi đứng không thoải mái.”
“...” Lạc Bạch Họa hít sâu một hơi, “Không tìm đại lý do cho giống được sao?”
Tất cả tấm ván đều như nhau mà!
Dụ Cảnh Ngôn cười mà không đáp, nhẹ nhàng đổi chủ đề:
“Muốn biết đáp án không?”
“Không muốn.” Lạc Bạch Họa lười nhìn hắn, quay mặt đi.
Ai ngờ ngay sau đó, có thứ gì đó đè lên người cậu.
Dụ Cảnh Ngôn từ phía sau ôm lấy cậu, giọng khẽ khàng:
“ Thầy Lạc, nghe anh một chút đi, anh rất muốn nói chuyện với em, cho anh một cơ hội nhé?”
Lạc Bạch Họa suýt nữa bị chọc tức cười, đạp hắn một cái:
“Biết đáp án thì giơ tay trả lời luôn đi!”
“Không cần đâu.” Dụ Cảnh Ngôn né được cú đạp, cười cười,
“Vì đáp án này... rất vô lý.”
Còn vài giây nữa, bên kia Tống Dao cuống quá, lật tung trí nhớ, lắp bắp nói ra một đáp án:
“Là trạm trung chuyển cáp treo!”
Người dẫn chương trình “ồ” lên:
“Chắc chắn không?”
“Chắc!” Tống Dao vừa nói vừa hối hận — giá mà im luôn từ đầu.
“Vậy chúng ta kiểm tra đáp án nhé?” Người dẫn cười, cố ý dừng lại vài giây.
Lạc Bạch Họa hơi nghiêng tai.
Dụ Cảnh Ngôn chú ý, trái tim lại run lên vì dễ thương, nhịn không được thì thầm.
“ Thầy Lạc , ở giữa Vân Thương Sơn — ”
Giọng hắn khẽ như gió:
“— Là chữ Thương.”
Ngay khi tiếng thì thầm rơi xuống, đáp án cũng được công bố.
Chữ “Thương” nằm chình ình giữa cái bảng lớn.
Ngoài Lạc Bạch Họa và Dụ Cảnh Ngôn, tất cả mọi người đều đơ ra như phỗng.
Không ít nhân viên trường quay cũng bật cười.
【? Tôi chịu luôn, đề quái quỷ gì vậy trời ha ha ha ha】
【Tưởng đề thi địa lý, hóa ra đề kiểm tra thần kinh】
【Lạnh lùng nhưng buồn cười quá, đúng là cười vì cạn lời】
Lạc Bạch Họa im lặng rất lâu.
Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn Dụ Cảnh Ngôn như nhìn quái vật:
“Cái đề này... Anh ra à?”
“Bị oan đó.” Dụ Cảnh Ngôn nhún vai, “Anh chỉ bệnh cùng tiết mục tổ thôi.”
Người dẫn chương trình tiếc nuối:
“Đáng tiếc quá, Tống Dao trả lời sai rồi, ba giây sau sẽ có một người bị tấm ván trầm xuống. Là ai đây?”
Vừa dứt lời, phù bản dưới chân Tống Dao bắt đầu rung lên.
“A!” Tống Dao hét lên, theo bản năng quay sang nhìn Cố Thừa cầu cứu:
“Cố Thừa ca, tôi có thể lên đứng chung với anh không?”
Cố Thừa hơi cụp mắt, thoáng liếc nhìn Kiều Diệp, tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Kiều Diệp dường như cũng đang nhìn hắn.
Vì đang phát sóng trực tiếp, Cố Thừa không tiện từ chối thẳng, chỉ lạnh nhạt nói với Tống Dao:
“Cậu qua xin lỗi Kiều Diệp đi, tôi sẽ đồng ý.”
Tống Dao suýt tức chết, nhưng không còn cách nào, đành cắn răng bò về phía Kiều Diệp.
“Kiều Diệp,” hắn cắn răng nuốt giận, “Vừa rồi xin lỗi cậu, tôi không nên nói vậy với cậu—”
Kiều Diệp chớp mắt, ngây thơ đáp:
“À, không sao đâu, tôi không giận. Cậu muốn lên đứng chung với tôi à?”
Tống Dao: ...?
Phù bản sắp chìm hẳn, Tống Dao đành nghiến răng trèo lên phù bản Kiều Diệp, thở hổn hển:
“Cảm ơn.”
Bên kia, Cố Thừa: ...?
Người xem cũng rối loạn:
【Rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì vậy trời】
【Kiều Diệp ngây thơ quá, lo quá đi】
Lạc Bạch Họa hất sợi tóc bị gió thổi vào mặt, khẽ cau mày, lặng lẽ nói với hệ thống 999:
【Kiều Diệp thiện lương quá rồi, thế này kiểu gì cũng bị Tống Dao bắt nạt cho mà xem.】
---