Phục Cẩm đứng chờ ở ngoài cửa. Tuy nàng ở trong phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tuyệt đối sẽ không nhìn trộm chủ tử nhưng lỗ tai thì không thể bịt lại được.
Trước đây, khi Vương gia vẽ tranh, ghét nhất là bị người khác quấy rầy. Chuyện này chỉ là thứ yếu, bức tranh phong cảnh Lâm Giang Tiên kia, Vương gia đã bắt đầu vẽ từ trước khi tham chính.
Từ khi tham chính, Vương gia gần như bỏ hẳn việc vẽ tranh, chỉ khi nhàn rỗi mới vẽ một chút. Tâm huyết dồn vào bức tranh này không phải dăm ba câu có thể nói hết được.
Thế nhưng hôm nay, Vương phi lại dùng cây bút vẽ non nớt kia, ở trên một đàn chim và cò, chấm ra những chấm trắng không rõ ý nghĩa, trực tiếp phá hỏng cả bức tranh!
Vương gia còn ngầm đồng ý, thậm chí là khuyến khích, bỏ đi bức tranh này chỉ để đổi lấy sự vui vẻ của Vương phi.
Phục Cẩm có chút thất thần, lúc này trong phòng truyền ra tiếng Vương gia: "Người đâu."
Phục Cẩm vào phòng: "Vương gia."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT