Tiết Chú ậm ừ.
Nhắc đến Minh Quốc công phủ, Tiết Chú rùng mình. Khi đó hắn mới năm tuổi, đã từng chứng kiến cảnh chém đầu, quả thực sợ vỡ mật.
Tiết Hãn tiếp tục: "Đây là vấn đề tiến thoái, con một mực lùi bước, không thể đổi lại được sự coi trọng của người khác. Với Hà gia cũng vậy, Tiết gia đã có năng lực sao phải để người khác coi thường Tiết gia?"
Tiết Chú ngượng ngùng, nói: "Phụ thân, các đồng môn đều nói nhi tử khiêm tốn."
Tiết Hãn: "Lời ta nói không bằng đồng môn của con sao? Chú ca nhi, từ khi nào con bị đồng môn dắt mũi vậy? Con đọc sách không bằng bọn họ, nhưng bây giờ con quá tự ti rồi!"
Tiết Chú càng cúi đầu thấp hơn, hắn vào được Tân Sơn thư viện đều là nhờ phúc của Dự Vương điện hạ, nếu không sao có thể kết giao với đồng môn?
Tiết Hãn thất vọng lắc đầu, nói: "Thôi, lần này trở về, sau này con đừng đến Tân Sơn thư viện nữa, ở nhà mời tiên sinh về dạy là được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play