Chuẩn bị lên huyện thành, hai người bèn làm sẵn đậu phụ khô, gom lại thành từng gói nhỏ để bán ngay trước cửa. Lần này có xe lừa của riêng, không cần chen chúc cùng người khác thuê xe chung như trước, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, dọc đường nhẹ nhàng khoan khoái.
Lần này xem như Trình Diệp Nhiên đến huyện thành lần thứ hai, tâm trạng đã khác hẳn lần đầu. Hai người trước tiên tìm một quán ăn nhỏ dùng tạm mấy món xào, hương vị chỉ tàm tạm, còn thua xa cơm hộp của đoàn phim. Ăn xong, họ lại đi tìm khách điếm để xe lừa nghỉ ngơi, rồi ra phố dạo quanh.
Ven đường có không ít quầy hàng bán đồ ăn vặt, phấn son trang sức. Thẩm Vân Đường thấy mới lạ, không kìm được liếc nhìn vài lần. Trong lúc hắn đang xem, Trình Diệp Nhiên liền nhét vào tay hắn một xâu hồ lô đường, rồi lại nhét thêm một món đồ chơi làm bằng đường nữa. Thấy hắn nhìn chằm chằm một chiếc vòng tay bạc tinh xảo bày ở sạp nhỏ ven đường, y liền lập tức bỏ tiền mua rồi đeo lên cổ tay hắn.
“Cái này nhỏ quá rồi. Ta đã tặng đệ mấy cây trâm, cái nào cái nấy đều lớn, sáng lấp lánh, xinh đẹp biết bao. Vậy mà ra cửa chẳng thấy đệ mang theo?” Trình Diệp Nhiên thản nhiên nói, “Ra ngoài có ai quen đâu, đệ cứ mặc sức thể hiện là được.”
“Huynh đừng mua nữa.” Thẩm Vân Đường kéo tay y sang một bên, thấp giọng nói, “Ra ngoài đừng để người ta tưởng mình có tiền, kẻo bị để ý.”
Hắn chỉ về phía sau hai gã nam nhân: “Bọn họ từ nãy đến giờ vẫn nhìn về phía chúng ta, chắc là thấy huynh ra tay hào phóng nên nổi lòng tham.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT