Hôm thu hoạch lúa mạch, ngoài cửa Trình gia vây kín người, ai nấy đều muốn tận mắt chứng kiến loại phân bón kia rốt cuộc có tác dụng thần kỳ cỡ nào. Cuối cùng, sản lượng thu về gấp ba lần thường ngày, hơn nữa lại còn là sau khi bị thiên tai. Những người trong thôn vốn còn ôm thái độ hoài nghi lập tức máu nóng sôi trào, thi nhau tới hỏi Trình Diệp Nhiên giá phân bón bao nhiêu tiền.
Trình Diệp Nhiên chỉ cười, nói: “Chuyện phân bón ta đều giao cả cho thôn trưởng quyết định, mọi người cứ đi hỏi thôn trưởng là được.”
Mọi người trong thôn vốn còn có chút ganh ghét — sao nhà hắn vừa thu được nhiều lương thực, lại còn có thể kiếm thêm bạc từ phân bón — nhưng nghe hắn nói vậy thì không còn lý do gì để soi mói nữa. Nếu đổi lại là người khác, nắm được bí quyết bón phân thế này, ắt hẳn đã giấu làm của riêng, đời nào chịu chia sẻ cho bà con thân thích?
Nhiều người âm thầm nghĩ: Trình Diệp Nhiên còn trẻ người non dạ, vài ba câu đã bị họ hàng lừa gạt hết, không phải là một tên ngốc chính hiệu thì là gì?
Nhưng thực ra, hắn đâu có giao hết công thức cho thôn trưởng, chỉ là đưa ra một bản giản lược mà thôi. Như vậy vừa hóa giải được lòng ghen tị trong thôn, vừa có thể mỗi năm lấy về một phần lợi tức từ xưởng phân bón. Thế nào cũng thấy là hắn lời to.
Còn lời đồn rằng hắn không thể sinh con, nghe qua tưởng là bất lợi với hắn, nhưng thực ra chỉ là bất lợi về thể diện. Lợi ích thật sự, hắn đều đã nắm chặt trong tay. Trước kia, người trong thôn thường xuyên ganh ghét nhà hắn vì kiếm được tiền, có không ít kẻ muốn giở trò sau lưng. Giờ thì khác, nếu có ai nhắc tới việc hắn kiếm nhiều bạc, thế nào cũng có người chen vào một câu: “Có tiền thì sao, đến một đứa con cũng không sinh được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT