Trình Diệp Nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều có phần kỳ quái. “Tiên duyên” đúng là cái cớ không tệ, sau này hắn có bán gì đi nữa, chỉ cần nói là tiên nhân ban cho là được. Người thời cổ vốn mê tín, có khi lại chẳng nghi ngờ gì.
“Đêm đó ta ra ngoài đi tiểu, thấy Trình ca đang rải gì đó ngoài ruộng, rải rất nhiều.” Một đứa bé vừa gặm ngón tay vừa chỉ vào hắn.
Trình Diệp Nhiên giật thót cả mình, lông tơ sau lưng dựng đứng. Rõ ràng hôm đó khi hắn rải phân không có ai, sao đứa nhỏ này lại thấy được? Vậy còn những người khác thì sao? Có ai thấy nữa không?
Ngoài chuyện rải phân hôm đó, còn những lúc khác thì sao? Khi hắn lên núi dùng điện thoại mua đồ, có ai trông thấy không?
Hắn đợi một lúc lâu, không thấy ai nói gì thêm về chuyện hắn rải phân, cũng chẳng ai nhắc đến việc hắn lên núi, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng liền sau đó, hắn lại nghe có người hỏi: “Có phải là thần tiên trên trời thả đồ xuống ruộng nhà ngươi không? Nên lúa mạch mới tốt như vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT