Trình Diệp Nhiên nhìn đứa nhỏ kia gầy yếu đáng thương, lại nghe bụng nó réo inh ỏi, bèn quay vào nhà lấy mấy cái bánh ngô cùng hai miếng đậu phụ khô đưa ra: “Hôm nay bọn ta phải ra ngoài, không giữ ngươi lại ăn cơm được, mang mấy cái này về ăn đi.”
“Vậy sao được, thật ngại quá.” Nguyên Bảo cười ngọt ngào, hô lên: “Cảm ơn đường ca!”
Nhìn bóng dáng đứa nhỏ chạy xa, Trình Diệp Nhiên hỏi Thẩm Vân Đường: “Hắn cũng là ca nhi à?”
“Sao ngươi lại nghĩ thế? Nó là nam hài tử.” Thẩm Vân Đường chỉ vào cổ mình, chỗ đó có một nốt ruồi đỏ tươi, “Trên người ca nhi đều có một nốt chí gọi là ‘ca nhi chí’, thường thì mọc ở giữa trán, ta đặc biệt hơn chút, mọc ở cổ.”
Hắn vừa nói xong liền thấy Trình Diệp Nhiên cúi đầu tới rất gần, ánh mắt như muốn dán chặt vào nốt ruồi ấy mà nhìn, khiến hắn căng thẳng đưa tay che kín lại.
“Vừa rồi ta nhìn thấy nó hình như càng đỏ hơn thì phải?” Trình Diệp Nhiên vì cúi sát quá, lúc đứng dậy còn vô tình chạm mũi vào vành tai hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT