Quý Tắc Thanh cởi bỏ trung y, lộ ra phần lưng trần trắng như tuyết, giữa làn da trắng mịn nổi bật mấy vết bầm tím do va đập. Giọng điệu y tự nhiên như đang nói chuyện thường ngày: “Ngực và bả vai ta đã tự thoa thuốc rồi, chỉ là phía sau với không tới.”
Tạ Khinh Phùng chưa từng có kinh nghiệm hầu hạ người khác, nhưng nhìn Quý Tắc Thanh bộ dáng thản nhiên như vậy, lại thêm vẻ mặt chẳng chút ngại ngùng, da mặt dày vô cùng, thật khiến hắn cũng khó mở miệng cự tuyệt.
Ánh mắt lướt qua, không khỏi ngừng lại nơi lưng trần kia, Quý Tắc Thanh chẳng những da mặt trắng, mà toàn thân đều trắng, không biết người này 20 năm trước ở trên núi đốn củi có phải hay không là nơi rừng rậm âm u nào đó.
Thế nhưng lưng kia hiện giờ lại xanh tím từng mảng, tương phản đến mức khiến người ta nhìn vào không khỏi cau mày.
Tạ Khinh Phùng khẽ lắc lọ thuốc, đổ dược ra lòng bàn tay, một mùi dược hương thanh mát tản ra, phảng phất như hoa lan lượn lờ trong không khí. Ngón tay chạm vào da thịt, nhẹ nhàng áp lên lưng Quý Tắc Thanh, chìm trong ánh nến mờ, đổ bóng tựa tranh.
“Ngươi cũng giỏi sai sử người khác thật đấy,” hắn lười biếng mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười không rõ.
Quý Tắc Thanh sống lưng bất giác cứng lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hiển nhiên đã quen với cái tính ngoài miệng thì châm chọc khiêu khích nhưng trong lòng lại chu đáo của vị sư huynh này, cũng không giận: “Đã khuya rồi, còn làm phiền sư huynh như vậy”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT