Vừa đẩy cửa ra, bóng dáng Quý Tắc Thanh đã lọt vào tầm mắt, khiến bước chân Tạ Khinh Phùng khẽ khựng lại. Đối phương dường như nghe được động tĩnh, liền ngoảnh đầu nhìn sang, khẽ cong môi, mỉm cười hỏi: “Sư huynh lại muốn ra ngoài mua bữa sáng sao?”
Tạ Khinh Phùng không rõ vì sao đối phương lại ở đây từ sớm như vậy, chỉ khẽ “Ân” một tiếng, coi như đáp lời.
Quý Tắc Thanh vốn cũng đã quen với tính tình có phần cổ quái của vị sư huynh này. Hắn biết Tạ Khinh Phùng mỗi ngày đều dậy rất sớm, không phải để tu luyện, mà chỉ là đến thiện đường của ngoại môn, mua đồ ăn sáng. Hành động này đối với người khác có chút khó hiểu, nhưng hắn lại không cảm thấy xa lạ.
Quý Tắc Thanh mỉm cười, bước lên hai bước, nói: “Sáng nay sư huynh không cần đi nữa. Ta đã nấu một nồi cháo cho huynh, giờ uống là vừa.”
Tạ Khinh Phùng khẽ nhíu mày. Hắn biết rõ bản thân hôm qua chỉ giả vờ bị thương, ngụy trang bị đánh một chưởng rồi hôn mê, kỳ thực là an nhàn ngủ một giấc dài. Nếu nói có ai thực sự bị thương, thì đó chính là Quý Tắc Thanh, vai và lưng đều bầm tím, dấu tay chưa tan.
Kết quả… cái tên ngốc tử này đêm qua trở về lại mất ngủ, còn suốt đêm lo lắng vì hắn, đi thiện đường mượn gạo cùng đường trắng, thức đến trời sáng mà nấu cháo cho người "trọng thương". Chuyện này khiến lòng Tạ Khinh Phùng khẽ động, ánh mắt thoáng hiện chút phức tạp.
Cuối cùng hắn chỉ nói khẽ: “…… Lần sau không cần làm vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT