Lâm Xuất Trần cúi xuống nhìn dưới đất, trong sân nhà y phơi không ít dược liệu, thứ nào nếu ăn bừa đều có thể xảy ra vấn đề. Y vốn định chỉ vào mấy vị thuốc đó để hỏi hắn đã ăn phải thứ gì.
"Ta không sao, chỉ hơi choáng đầu một chút thôi." Diệp Khiêm Lương trước khi xuyên đến đây vốn có thể trạng rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng ốm đau, đừng nói dính mưa, ngay cả mưa axit có tạt vào cũng không hề gì.
Hắn hoàn toàn xa lạ với cảm giác này, cúi đầu day trán: "Ngươi không cần để tâm tới ta đâu, lát nữa là khỏe lại thôi. Có lẽ là vì vừa rồi không chạm được vào con vật nhỏ dễ thương kia nên đầu mới đau thế, đợi nó quay lại, có thể cho ta sờ thử không? Sờ rồi là khỏi ngay ấy mà."
Lâm Xuất Trần cau mày nghĩ một lúc lâu mới hiểu được "con vật nhỏ dễ thương" mà hắn nói chính là con lừa nhà mình. Thích con lừa đến thế, nếu cuối năm thấy nó bị giết liệu có khóc rống lên không?
Y nghi ngờ Diệp Khiêm Lương chỉ giả vờ đau đầu để được sờ con lừa kia. Nhưng nam nhân này dù là lúc giả bệnh cũng trông thật dễ nhìn, khiến y không nhịn được mà ngắm thêm vài lần, rồi mới nói với hắn: "Lừa không thể tùy tiện sờ vào, dễ bị đá. Đợi nó quay về, ngươi cho nó ăn vài ngày, quen rồi hằng tính tiếp."
Nghe y không chỉ cho sờ, mà còn được  phép cho ăn, Diệp Khiêm Lương mừng ra mặt nhưng cơn choáng đầu lại càng dữ dội hơn đến mức đứng cũng không vững.
Lúc này Lâm Xuất Trần mới phát hiện không ổn, vội đặt tay lên trán hắn: "Nóng thế này, quên mất là ngươi vừa mới bị dầm mưa. Lần sau mưa không được đứng ngoài trời nữa."
Y dìu hắn vào trong nằm nghỉ, rồi múc cho hắn một bát nước đường.
"Cái gì vậy, uống ngon thật." Diệp Khiêm Lương nếm thử một ngụm, vị ngọt tràn đầy trong miệng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play