" Thấp kém " Trần Trình Tài tức đến run cả người, nếu không phải đối phương cao lớn hơn hắn ta, hắn ta đã sớm động tay rồi: "Ngươi là thứ bị người ta dùng ba mươi văn mua về, có tư cách gì chê ta là thấp kém? Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một tên ở rể, ngay cả tôn nghiêm nam nhân cũng không giữ nổi, ngươi lấy tư cách gì để chế nhạo ta?"

"Người ở rể à?" Diệp Khiêm Lương quay đầu nhìn Lâm Xuất Trần, thì ra đây là vị hôn phu tương lai của hắn, thật đúng là may mắn.

"Ngươi còn chưa biết nhỉ? Ngươi sắp gả vào nhà y rồi, sau này con cái sinh ra cũng sẽ mang họ Lâm." Trần Trình Tài cố ý nói ra những lời này để sỉ nhục hắn.

"Y sẽ sinh con với ta sao?" Giọng Diệp Khiêm Lương rõ ràng là càng thêm vui mừng.

Trần Trình Tài bị phản ứng của hắn làm cho tức nghẹn, giống như đấm vào bông vậy: "Đầu óc có vấn đề à? Trọng điểm không phải là y sinh con cho ngươi, mà là con ngươi sẽ mang họ Lâm!"

"Thì ra ngươi biết hắn là do nhà ta bỏ tiền ra mua về? Vậy sao còn nói mấy lời như ban nãy? Ngươi cố ý sỉ nhục ta à?" Lâm Xuất Trần cố ý giễu cợt:

"Đây là tú tài đấy à? Còn tưởng tú tài sẽ khác biệt thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại người thích đặt điều sau lưng."

Trần Trình Tài xưa nay khinh thường nhất là những kẻ chuyên đặt điều trong thôn, vậy mà giờ bị Lâm Xuất Trần đem ra so sánh với mấy người đó, tức đến mức ngón tay cũng run rẩy, chỉ tay vào y quát: "Dù là ngươi mua về, chưa thành thân đã ở trong nhà ngươi rồi, đúng là không biết xấu hổ!"

Lưu Vượng Đệ thấy thế, muốn lấy lòng vị hôn phu tương lai nên cũng nhảy dựng lên mắng Lâm Xuất Trần: "Đúng vậy, ngươi chưa thành hôn mà đã để nam nhân vào ở trong nhà, chính là không biết liêm sỉ!"

Cậu ta vừa nói vừa hét lên: "Mọi người mau tới mà xem này, Lâm Xuất Trần thật là không biết xấu hổ, một ca nhi chưa lập gia đình mà dám để nam nhân sống chung trong nhà, đáng bị nhốt vào lồng heo!"

"Hai người các ngươi đúng là trời sinh một cặp, bà tám gặp ông lắm lời. Gọi cả thôn đến xem thử, xem hai ngươi chưa thành thân mà đã tới đây chửi bới. " Lâm Xuất Trần bình tĩnh nhìn hai người họ, thậm chí còn đưa cái chậu qua: " Đây, dùng cái này gõ cho to vào, gọi hết cả thôn đến đây xem bộ mặt thật sự của hai người. "

Trần Trình Tài vốn chán ghét nhất là mấy ca nhi quê mùa hay khóc lóc ăn vạ, giờ lại bị nói là "chửi bới", còn bị nói là rất hợp với một ca nhi nhà quê, dù sắp thành thân với Lưu Vượng Đệ, hắn ta vẫn không nhịn được lui lại một bước:

"Đừng cãi nữa."

Lưu Vượng Đệ quay đầu nhìn thấy Trần Trình Tài sắc mặt âm u rời đi, bèn hoang mang đi theo sau. Rõ ràng cậu ta vừa rồi còn đứng về phía Trần Trình Tài, sao giờ đối phương lại giận dỗi rồi?

Trong sân chỉ còn lại hai người là Lâm Xuất Trần và Diệp Khiêm Lương. Nói thật thì lúc Diệp Khiêm Lương bị mua về vẫn còn đang hôn mê, ngoài cái liếc mắt vội vàng tối qua thì bọn họ gần như chưa từng tiếp xúc.

Cha y sao còn chưa về? Lâm Xuất Trần chưa bao giờ thấy vừa lúng túng vừa khó chịu như lúc này.

Y đang định mở miệng thì chợt nghe người nam nhân bên cạnh nói:

"Vừa rồi trông ngươi thật lợi hại."

"Ta không định cãi nhau với họ, chỉ là nói thật mà thôi." Lâm Xuất Trần vẫn nhớ đời trước Trần Trình Tài thường chê bai những thẩm thẩm, thúc thúc trong thôn thích gây sự, nói nữ nhân và ca nhi quê mùa thì thô lỗ, cả ngày làm mấy chuyện không đứng đắn, còn từng cảnh cáo y đừng giống mấy người bà chanh chua trong thôn mà la lối om sòm.

Đời trước y từng bị một đại thẩm cố ý gây khó dễ, muốn cãi lại, Trần Trình Tài lại thấy mất mặt nên quay đầu bỏ đi. Nhưng vừa rồi, Diệp Khiêm Lương lại đứng về phía y, đặc biệt là sau khi nghe Trần Trình Tài nhục mạ hắn là "tên ở rể", hắn vẫn đứng về phía y, chuyện đó... thật sự khiến y có chút cảm động.

"Vừa nãy ta nghe hai người nói chuyện, chẳng lẽ chúng ta sắp thành thân?" Diệp Khiêm Lương hỏi.

Câu này khiến Lâm Xuất Trần không biết phải đáp thế nào. Chẳng lẽ phải nói là hôm qua y vừa thấy hắn đã mê mẩn, năn nỉ cha bỏ tiền mua hắn về sao?

Lâm Xuất Trần cảm thấy xấu hổ không mở miệng nổi, vờ như không nghe thấy, chỉ dán mắt nhìn ra cống: "Cha sao còn chưa về?"

Diệp Khiêm Lương nhìn thấy tuy y đang nhìn đông ngó tây, nhưng vành tai đã đỏ ửng cả lên, càng thấy đáng yêu hơn.

Việc y chịu bỏ tiền ra mua hắn, chứng tỏ là thực sự thích hắn. Nếu không thì đã chẳng tốn bạc mua hắn về: "Được nhân loại xinh đẹp như vậy thích, là vinh hạnh của ta."

"Nhân loại gì? Tại sao ngươi cứ nói mấy câu kỳ cục vậy?" Lâm Xuất Trần tối qua đã nghe hắn nói mình là "nhân loại hoàn mỹ", còn gọi Trần Trình Tài là "nhân loại thấp kém ".

"Người thì người, thêm chữ "loại" phía sau làm gì?"

"Ý là giống loài." Diệp Khiêm Lương nhìn thấy gà vịt trong sân, ánh mắt như phát hiện ra báu vật, lập tức chạy tới bên hàng rào, cúi người định đưa tay sờ, ai ngờ lại bị gà mổ cho một phát chảy máu. Thế nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười vui vẻ: "Mấy nhóc này đáng yêu thật."

Lâm Xuất Trần túm tay hắn lại, thấy vết thương cũng sâu, thâm nghĩ: người này có bị làm sao không? Gọi người ta là "nhân loại", lẽ nào hắn không phải người? Nhìn thấy gà mà vui như thể cả đời chưa từng thấy vậy. Y nhịn không được dùng giọng dạy con nít nói: "Lần sau không được thò tay vào nữa."

"Đáng yêu quá, ta không kiềm được. Ta có thể cho chúng ăn được không?" Diệp Khiêm Lương trước giờ chỉ từng thấy gà vịt qua tư liệu, hắn đặc biệt thích loài người thuần chủng và động vật nhỏ. Loài người thì trước giờ chưa có cơ hội nuôi, giờ xuyên về cổ đại, cuối cùng cũng có thể thực hiện mơ ước nuôi người và nuôi thú rồi.

Lâm Xuất Trần đang định kéo hắn vào xử lý vết thương thì Lâm Hà vừa vặn từ bên ngoài trở về, vừa bước vào cửa đã thấy hai người còn đang nắm tay nhau. Thật sự là không thể khiến người ta bớt lo được chút nào! Sáng nay ông đi khám bệnh cho Ngô đại bá, lẽ ra nên đưa cả Lâm Xuất Trần đi theo. Đúng là ông quá lơ là, thế mà lại để ca nhi nhà mình ở nhà một mình với một nam nhân:

"Buông tay ra."

Lâm Hà quát lên xong mới phát hiện là ca nhi nhà mình đang nắm tay người ta, chứ không phải người ta nắm tay y. Lúc đi tới, khí thế cũng tự dưng yếu đi vài phần. Ông sớm đã nhìn ra Lâm Xuất Trần có cảm tình với người nam nhân tuấn tú kia, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt, còn chưa thành thân, sao đã ve vãn người ta rồi?

Cũng may đã bỏ tiền mua người về. Sau khi Lâm Xuất Trần đến nhà, ông luôn cố gắng cho y những gì tốt nhất, từ chuyện ăn mặc đến việc dạy chữ. Mỗi lần vào huyện thành đều mua cho y mấy quyển sách thú vị, còn dắt y đi xem hát.

Nhưng tất cả những thứ đó đều là ông chủ động cho, Lâm Xuất Trần chưa bao giờ đòi hỏi điều gì.

Không ngờ lần đầu tiên y mở lời xin cái gì lại là... một người nam nhân.

Lâm Xuất Trần bị tiếng quát của cha dọa cho giật mình, vội vàng buông tay ra:

"Hắn.. hắn bị gà mổ trúng tay, con nói sẽ bôi thuốc cho hắn."

Y vừa buông ra, đầu ngón tay Diệp Khiêm Lương liền văng ra một vệt máu.

"Người lớn thế rồi còn thò tay vào miệng gà?"

Lâm Hà bảo hắn đưa tay qua: "Nhìn cũng tỉnh táo lắm, hôm qua còn như sắp chết, hôm nay đã dậy sớm đùa với gà."

Lâm Xuất Trần cảm thấy câu nói của cha mình có gì đó sai sai, lén nói nhỏ vào tai ông:

"Con thấy đầu óc hắn có vẻ không bình thường, hơi ngốc."

"Ngốc càng tốt, ngốc dễ điều khiển." Lâm Hà cũng thì thầm đáp lại: "Con nhìn xem mấy gã nam nhân trong thôn chẳng phải đều thích mấy ca nhi với cô nương ngốc ngốc sao? Dễ gạt, dễ dạy bảo. Cha sợ nhất là tìm trúng một đứa khôn lanh về nhà thì khổ."

Hai người vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Khiêm

Lương, chỉ sợ bị hắn nghe thấy. Nhưng quay đầu lại nhìn, Diệp Khiêm Lương vẫn đang dán mắt vào chuồng gà, thậm chí còn cầm lấy cái chậu bên cạnh, tao nhã cho gà ăn.

Thân hình hắn chẳng giống con nhà nông, ngược lại còn mang chút khí chất cao quý, nhưng hành động phối hợp với dáng vẻ đó lại giống hệt một kẻ ngốc.

Lâm Hà thở dài: "Chả trách bán rẻ thế, đầu óc đúng là có vấn đề. Chút nữa phải xem thử hắn có tự chăm sóc được bản thân không, có nhặt đồ dưới đất ăn không, có biết tìm chỗ tránh mưa không."

Sau khi băng bó xong vết thương cho hắn, trời bắt đầu mưa. Vốn dĩ Lâm Xuất Trần còn muốn ăn sáng ngoài sân, giờ đành theo Lâm Hà vào trong nhà.

Vừa mới vào, quay đầu lại đã thấy Diệp Khiêm Lương vẫn đứng giữa sân, ngẩng mặt cảm nhận mưa rơi đập lên mặt, trông như một hoàng tử u buồn.

Nơi hắn từng sống là một thành phố nằm giữa sa mạc, từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng thấy mưa, những thành phố khác cũng chẳng hơn gì. Dù có mưa thì cũng là mưa mang tính ăn mòn.

Đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được cơn mưa thật sự rơi trên da thịt mình - thật dễ chịu, thật sảng khoái.

"Giống tên ngốc thật." Lâm Hà thở dài: "Con thật sự muốn cưới hắn sao?"

Lúc ông hỏi, Lâm Xuất Trần đã chạy ra lôi hắn vào nhà: "Bệnh của ngươi còn chưa khỏi, muốn chết đấy à?"

Y có cảm giác mình như đang chăm con. Kiếp trước không có con, đời này coi như không đau mà vẫn được làm cha rồi.

Diệp Khiêm Lương trước đây là thành chủ, luôn được người ta nâng niu. Dù có nhiều người quan tâm, nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, rất đặc biệt.

"Ngươi biết dùng đũa không? Tự ăn cơm được không?" Lâm Xuất Trần kéo hắn ngồi xuống bàn, đưa cho hắn một bát mì. Bát mì này là y dậy từ sáng sớm để tự tay cán, cho thêm một nắm cải nhỏ, đập vào một quả trứng gà, nhìn màu sắc thôi cũng đã khiến người ta muốn ăn.

Trước khi xuyên tới đây, Diệp Khiêm Lương toàn uống mấy loại nước dinh dưỡng chiết xuất từ hỗn hợp sinh vật kỳ quái, mùi vị cực kỳ kinh khủng. Hắn chưa bao giờ ngửi thấy mùi đồ ăn thơm như vậy, bụng lập tức " sôi ùng ục" một tiếng.

Lâm Xuất Trần nghe thấy âm thanh đó liền bật cười, đưa tay che miệng lại. Ban đầu nhìn thấy Diệp Khiêm Lương tuấn tú như vậy, y cũng lo lắng người này sẽ không muốn thành thân với mình. Dù sao kiếp trước y từng bị Trần Trình Tài chê bai, suốt ngày bị đè đầu cưỡi cổ, cũng sinh ra mặc cảm. Dù là bỏ tiền mua về, y vẫn sợ hắn sẽ chán ghét mình.

Nhưng bây giờ thấy hắn đầu óc không bình thường, lại còn bị đói đến kêu bụng, ngược lại không còn thấy lo nữa. Khó trách nhiều nam nhân lại thích kiểu mỹ nhân ngốc nghếch, y cảm thấy nam nhân đẹp trai mà ngốc nghếch này cũng không tệ...

"Trước khi ăn, ta nghĩ mình nên giới thiệu bản thân một chút." Diệp Khiêm Lương đã đoán được mình xuyên không rồi. Mọi người đều cho rằng hắn đầu óc có vấn đề, đương nhiên không thể nói thật, nếu không càng bị xem là điên. Thế nên hắn quyết định giấu đi một phần sự thật:

"Ta tên là Diệp Khiêm Lương, có thể các ngươi chưa phát hiện ra, nhưng đầu óc ta hình như có chút vấn đề, ngoài cái tên này ra thì chẳng nhớ được gì cả."

"Không sao, sớm đã nhìn ra rồi." Lâm Hà nhìn hắn, thầm nghĩ: dù có ký ức thì ký ức của kẻ ngốc cũng có giá trị gì đâu?

"Ăn uống thì vẫn được, thân thể cũng không có gì bất thường, chỉ là đầu óc không tỉnh táo. Quan sát thêm vài ngày, nếu không có vấn đề gì thì chọn ngày thành thân đi." Lâm Hà đề nghị.

"Phải định ngày trước khi Trần gia cưới phu lang, con sợ hắn ta lại đổi ý." Lâm Xuất Trần nhớ tới kết cục thảm thương kiếp trước.

"Ai đổi ý? Trần Trình Tài à? Hay là Diệp Khiêm Lương?" Lâm Hà không nhịn được bật cười:

"Con chọc Trần Trình Tài tức muốn chết rồi, lúc nãy cha còn gặp hắn ta, mắt như muốn rớt ra khỏi tròng. Hắn càng không thể hối hận. Một kẻ ngốc như vậy, nếu không gả cho con thì sống kiểu gì?"

Hai người vừa nói vừa quay đầu nhìn Diệp

Khiêm Lương. Hắn ăn rất tao nhã, không hề vội vã, ăn một bát mì như đang thưởng thức sơn hào hải vị.

"Bảo sao con lại muốn tìm người đẹp trai, nhìn hắn ăn cơm đúng là đã mắt." Lời này của Lâm Hà khiến Lâm Xuất Trần ngượng chín cả mặt.

Nãy giờ y vẫn đang lén nhìn hắn, người này tuy đầu óc có vấn đề, nhưng thật sự rất ưa nhìn. Chỉ cần biết tự lo cho bản thân, cho dù không làm được việc gì cũng không sao.

Y còn đang nghĩ như thế thì Diệp Khiêm Lương đã dọn hết bát đũa trên bàn. Lâm Xuất Trần sợ hắn làm vỡ bát, vội hỏi:

"Ngươi làm gì vậy?"

"Rửa bát." Diệp Khiêm Lương đáp.

"Ngươi để đó đi. Không cần làm mấy chuyện này để lấy lòng ta. Sau này chuyện nấu ăn, giặt giũ trong nhà cứ để ta làm, ngươi làm chút việc nặng là được. Chỉ cần ngươi sống yên ổn, ta sẽ không để ngươi phải đói." Lâm Xuất Trần nhớ lại kiếp trước

Trần Trình Tài chưa bao giờ bước vào bếp, còn nói rửa bát, giặt đồ là chuyện của nữ nhân và ca nhi, nếu nam nhân mà làm thì bị coi là kẻ vô dụng, sẽ bị người ta cười nhạo.

Vả lại, y cũng đã quen với việc tự tay làm mấy việc trong nhà, chưa bao giờ nghĩ sẽ để một người ở rể làm thay.

"Sau này để ta nuôi ngươi, mọi việc cứ giao cho ta." Diệp Khiêm Lương từ lâu đã muốn nuôi một "nhân loại", giờ có được một phu lang vừa xinh đẹp vừa yếu đuối thế này, sao hắn nỡ để đối phương động tay vào việc gì chứ? Huống chi cơm cũng là do Lâm Xuất Trần nấu, hắn đương nhiên nên là người rửa bát.

"Là ta nuôi hai đứa bây." Lâm Hà chỉ tay vào bếp: "Đi rửa đi, để ta xem ngươi có rửa nổi không."

Diệp Khiêm Lương cảm thấy mấy công cụ ở thời cổ rất thú vị, rửa bát như thể đang chăm sóc bảo vật cổ quý giá vậy.

Rửa bát xong, hắn còn đi cho gà vịt ăn. Nhìn mấy con vật nhỏ với đôi mắt như hạt đậu đen, hắn cảm thấy cực kỳ thích thú.

Lúc hắn đang làm mấy việc đó thì có mấy vị đại thẩm đến xem: "Lấy người ở rể đúng là tốt, trong ngoài gì cũng biết làm, thật là đảm đang."

Các bà nói mấy câu đó cố tình để khích Diệp Khiêm Lương, muốn nhìn xem hắn với Lâm Xuất Trần có bất hòa không. Dựa vào cái gì mà Lâm Xuất Trần nói lấy người ở rể là lấy được liền, lại còn đẹp trai rẻ mạt, hôm qua tưởng chết đến nơi, hôm nay đã có thể làm việc, người ở rể tốt như vậy, dựa vào đâu mà để Lâm Xuất Trần vớ được?

Nhưng Diệp Khiêm Lương nghe xong không những không giận, còn đáp:

"Cảm ơn mọi người đã khen ngợi."

Mấy thẩm thẩm tròn mắt: "Không phải chứ?

Ngươi là nam nhân mà bị khen đảm đang, không giận à?"

"Các người cảm thấy ta nên giận sao? Nếu vậy thì sao còn nói mấy câu đó?" Diệp Khiêm Lương nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Chẳng lẽ cố ý làm khó ta?"

Các thẩm thẩm cười gượng: "Không, không có, chúng ta sao mà làm khó ngươi được. Chỉ sợ ngươi hiểu lầm thôi. Ngươi thấy đỡ chưa? Có làm được việc nặng không?"

"Nhà ngươi ở đâu? Có xa không? Nhà bên này chỉ có hai cha con, nếu ngươi muốn bỏ trốn cũng dễ lắm đó."

"Ta khỏe mà, Lâm gia tốt thế, ta bỏ đi làm gì? Các người nôn nóng muốn ta bỏ đi như vậy, chẳng lẽ muốn con các người thế chỗ?" Diệp Khiêm Lương nhìn họ: "Ta đã làm người ở rể, thì cả đời này chính là người Lâm gia, đừng hòng đuổi ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play