Lâm Xuất Trần giúp cha khiêng nam nhân vào trong, y từng học chút y thuật từ Lâm Hà, có thể phụ một tay.

Y chợt nhớ đến kiếp trước, từng vô tình nghe mấy bá mẫu trong thôn tán gẫu, nói có người phát hiện một thi thể nam nhân trong thôn, nghe nói là bị tên buôn người vứt lại. Tên buôn người còn mạnh miệng cãi rằng vốn định đưa người kia đi chữa bệnh, nhưng nghe nói nhà Lâm đại phu sắp có chuyện vui, nên không muốn đưa một kẻ hấp hối tới làm xui xẻo.

Ai ai cũng biết đó chỉ là cái cớ của tên buôn người, gã chẳng qua là tiếc tiền chữa bệnh cho người ta mà thôi. Nhưng Trần gia lại đứng ra, nói rằng hai nhà Trần - Lâm sắp kết thân, nhà họ cũng có trách nhiệm, người chết này họ cũng phải có phần lo liệu, vì thế chủ động bỏ tiền chôn cất.

Người trong thôn đều khen Trần gia có tâm, dù chỉ là một nô bộc, vẫn sẵn lòng bỏ tiền mai táng.

Tuy chỉ là dùng chiếu cỏ quấn lại rồi đào hố chôn, nhưng chẳng thân chẳng thích mà làm vậy đã là tốt lắm rồi.

Khi đó Lâm Xuất Trần cũng vì chuyện này mà cảm thấy Trần gia lòng dạ lương thiện, gả vào một gia đình như vậy thì cuộc sống sau này chắc sẽ nhẹ nhàng hơn, ai ngờ đến khi nhìn rõ bộ mặt thật của họ thì đã muộn.

"Dù có cứu sống được cũng đừng vội thành thân, phải chờ hắn khỏe lại. Dù không tìm được con rể tử tế, cũng không cần miễn cưỡng." Lâm Hà kiểm tra thân thể cho nam nhân xong, đứng bên kê thuốc, để ý thấy Lâm Xuất Trần thi thoảng lại liếc nhìn gương mặt người nọ, liền nhắc nhỏ:

“Đúng lúc nhà đang thiếu một dược đồng, để hắn hỗ trợ làm việc.”

"Người cao to thế kia, sao còn gọi là dược đồng được nữa." Lâm Xuất Trần bị phát hiện, vội vàng thu lại ánh mắt, vừa rồi ở trước mặt Yến ca nhi và cha mà lại nói muốn mua nam nhân này, hành động thật quá mất mặt. Ca nhi chọn nam nhân thế này mà để truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị chê cười đến chết à?

Nhưng... nam nhân kia quả thực tuần tú quá mức, khiến y không tài nào rời mắt được...

"Vậy thì cho hắn đi làm ruộng. Mảnh ruộng nhà ta năm nào cũng phải thuê người làm, năm nay để hắn làm là được." Lâm Hà nhìn ra tâm tư của Lâm Xuất Trần, nhịn không được trêu y: "Vừa hay mua hắn rồi, trâu khỏi cần thuê, để hắn đi cày. Gặt lúa cũng để hắn làm một mình luôn."

"Mấy năm trước đều phải thuê ba, năm người khỏe mạnh mới gặt xong, một mình hắn làm sao làm nổi?" Lâm Xuất Trần vừa đun thuốc, vừa không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn nam nhân trên giường.

Lâm Hà bị bộ dạng của y chọc cười ha hả: "Ca nhi nhà ta lớn rồi, biết thương người rồi. Yên tâm, vì con, cha nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn."

Lâm Xuất Trần nghe vậy, ngượng ngùng ôm nồi thuốc chạy ra ngoài, đi tới sân nấu thuốc.

Yến ca nhi về nhà kể lại việc Lâm Hà bỏ ba mươi văn mua nam nhân cho Lâm Xuất Trần, ầm ĩ đòi cha nương cũng phải mua cho mình một người, liền bị nương trừng mắt lườm một cái: "Con là ca nhi mà chẳng biết xấu hổ à? Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này con còn gả ra ngoài được không?"

"Con không muốn gả nữa, cũng muốn như Lâm ca nhi, chiêu người về nhà làm rể." Yến ca nhi mấy ngày nay đã nghĩ thông suốt, ai ai cũng nói làm rể sẽ bị người ta cười chê, tức là ai cũng biết làm rẻ phải xem sắc mặt người khác mà sống, không dễ chịu gì. Giờ đi đến nhà người khác chơi cũng đã thấy không thoải mái, huống hồ là sống ở đó cả đời, chẳng phải sẽ khó chịu đến chết?

Nãi nãi Yến ca nhi: "Con còn muốn cưới rể? Vậy chẳng phải nhà nuôi con uổng công à? Đệ đệ con mấy năm nữa còn phải dựng nhà cưới tức phụ, không gả con ra ngoài, đệ đệ con làm sao mà dựng nhà?"

Yến ca nhi bị người nhà mắng cho một trận, còn bảo sau này đừng thân thiết với Lâm Xuất Trần nữa, toàn bị dạy hư.

Yến ca nhi đầy một bụng ấm ức. Bình thường người nhà đối xử với cậu không tệ, có gì ngon đều phần cho cậu trước, cũng không bắt làm việc nặng, mỗi dịp lễ tết lại có đồ mới, cậu cứ tưởng cả nhà thương yêu mình, chỉ cần năn nỉ cha nương một chút là có thể như Lâm Xuất Trần, cưới rể về.

Nhưng lời nãi nãi, thái độ của cha nương đã khiến cậu hoàn toàn lạnh lòng. Cậu khóc một trận trong phòng. Nhóm bạn cậu quen đều sống không tốt, không được cha nương yêu thương, suốt ngày bị mắng là sao chổi, còn phải chăm sóc ca ca, đệ đệ trong nhà. Nếu cậu cũng bị đối xử như vậy thì nghe mấy lời kia hôm nay có lẽ cũng chẳng buồn đến thế. Nhưng rõ ràng họ rất thương cậu, sao lại muốn bán cậu lấy tiền? Chẳng lẽ trước kia tất cả chỉ là giả vờ? Nghĩ vậy khiến Yến ca nhi càng thêm khó chịu.

Còn trong thôn, người người đều chú ý tới động tĩnh Lâm gia. Thấy tên buôn người thật sự đưa một nam nhân tới, ai nấy đều vây lấy hỏi thăm tình hình.

Dù chỉ có ba mươi văn, nhưng tên buôn người vẫn nhớ kỹ lời Lâm Hà dặn: "Ông ấy mua nô bộc, không phải con rê."

"Một người nhà quê mà còn mua nô bộc? Ta thấy là mua nam nhân về để làm rể cho Lâm ca nhi, chẳng qua không tiện nói thôi?"

"Ta thấy người kia hấp hối rồi, còn làm được nô bộc gì? Không chừng Trần gia tẩu tử đoán đúng, Lâm ca nhi có thai rồi, giờ mua một nam nhân sắp chết về, chờ hắn chết đi thì cái thai sinh ra cũng hợp tình hợp lý."

"Ngươi nói vậy thấy cũng hợp lý. Vậy cha đứa nhỏ là ai? Có phải ngươi không?"

"Ta thấy là ngươi đó."

Vài gã nam nhân lớn tiếng cười đùa, trêu chọc nhau từng người có gian tình với Lâm Xuất Trần, hoàn toàn không để ý trò đùa ấy sẽ ảnh hưởng tới y như thế nào.

Ngay cả tên buôn người cũng không nhịn được nữa, nghĩ bụng sao người trong thôn này ai cũng độc miệng thế: "Lâm đại phu không dám chắc cứu được người, nếu chữa khỏi thì làm rể cho ca nhi nhà mình, nếu không cứu nổi thì lấy danh nghĩa nô bộc, sau này cũng không làm lỡ việc của ca nhi nhà mình, hoàn toàn không như mấy người nghĩ đâu."

"Ông ta bỏ ra ba mươi văn mua một người hấp hối để làm gì?"

"Lâm đại phu cho ngươi bao nhiêu tiền, khiến ngươi ra mặt bênh vực vậy?"

"Lâm đại phu có lòng tốt, không muốn thấy người ta cứ vậy mà chết, nên mới bỏ tiền ra mua về." Triệu thẩm sống cạnh Lâm gia trừng mấy gã nam nhân đang cười đùa tục tĩu: "Lần trước nương ngươi bị bệnh, Lâm đại phu còn kê thuốc miễn phí. Con ngươi sốt cao, ông ấy cũng không lấy tiền. Thật sự cứu cả đám sói mắt trắng. Lần sau Lâm đại phu muốn cứu các ngươi, ta là người đầu tiên cản lại."

Mấy người kia nghe vậy thì đỏ mặt, vội vã cãi:

"Sau đó nhà ta có tiền, nương ta đã đưa tiền trả rồi."

"Nhà ta cũng gửi không ít đồ ăn tới, còn giúp tưới ruộng, cũng coi như trả tiền khám rồi."

"Đừng tưởng ta không biết, nương ngươi muốn đưa tiền, ngươi còn cản không cho."

"Ngươi tưới có mấy lần, được bao nhiêu tiền?

Lâm đại phu kê thuốc cho con ngươi, ra tiệm thuốc ở huyện mua không mất bốn năm lượng thì đừng hòng lấy được."

Cả nhóm người từng được Lâm đại phu giúp đỡ vây lấy mà mắng. Tên buôn người nhân cơ hội này mà chuồn mất, tránh bị hỏi tới hỏi lui thêm nữa.

Tin tức cũng truyền tới tai Trần Trình Tài. Hắn ta vốn là kẻ nhỏ nhen, vì bị hủy hôn mà tức giận suốt mấy ngày, lúc nào cũng nghĩ sau này làm quan sẽ báo thù Lâm gia. Nếu không phải vì vẫn muốn làm quan, hắn ta đã sớm xông đến Lâm gia giết cha con họ cho hả giận rồi.

Không ngờ mới mấy hôm mà Lâm Hà đã mua nam nhân về cho Lâm Xuất Trần. Ca nhi mà cũng đi mua nam nhân? Thật không biết xấu hổ! Hơn nữa chỉ tốn ba mươi văn, chẳng phải có nghĩa là hắn ta còn không bằng một kẻ ba mươi văn? Cha con Lâm gia rõ ràng đang cố ý chà đạp hắn ta mà.

Hắn ta nghi ngờ mấy thôn dân đều đang cười sau lưng, nói hắn ta vừa lùn vừa xấu, còn không bằng một kẻ ba mươi văn.

Trần Trình Tài càng nghĩ càng tức, lập tức thu dọn hành lý, tính hôm nay lên đường về học viện, đọc sách đến nát, sớm ngày làm quan, đến lúc đó khiến Lâm gia hối hận, phải khóc lóc cầu xin hắn ta, rồi hắn ta sẽ như bóp chết con kiến mà bóp chết Lâm Xuất Trần cùng cha y.

Nhưng hắn ta lại bị cha nương ngăn lại. Nương hắn ta đứng chặn cửa: "Nương nói rồi, không thành thân thì đừng mong đi huyện học. Con đi rồi, ông bà già chúng ta làm sao sống?"

"Cha nương còn đang tuổi khỏe, nhà lại có gia gia nãi nãi, còn có các bá bá thúc thúc đường huynh đệ lo liệu, con lên huyện đọc sách, đảm bảo ba - năm năm sẽ thi đậu, đến lúc đó muốn tìm phu lang như thế nào mà chả được?" Trần Trình Tài vốn khinh thường ca nhi quê mùa, mấy lần nói với cha nương không chịu cưới, phản kháng vô số lần mà vẫn không được. Nếu không phải vì nghe nói Lâm Xuất Trần từng đọc sách, biết chữ, lại là người đẹp nhất mấy thôn quanh đây, hắn ta cũng chẳng đồng ý. Ai ngờ lại bị chê như vậy, sớm biết thế đã chẳng nhận lời rồi.

"Chuyện đó sao giống được? Lỡ tám năm mười năm mà vẫn chưa thi đậu thì sao? Cưới rồi muốn làm gì thì làm, để phu lang ở nhà chăm sóc chúng ta, con cứ yên tâm đi học là được." Cha nương Trần Trình Tài từ trước đến giờ chưa từng bắt hắn ta động tay vào việc nhà, dù là việc nhà hay việc đồng áng đều không để hắn ta làm, hắn ta đi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến gia đình, thậm chí còn đỡ việc. Nhưng bọn họ lại cứ muốn hắn ta cưới một phu lang về hầu hạ họ, thay hắn ta báo hiếu, rồi mới chịu để hắn ta rời đi.

Không lay chuyển được, Trần Trình Tài chỉ có thể nghe theo. Lúc này, Lưu Tam Nhi đến, nói ca nhi nhà tứ đệ ông ta có vài phần giống Lâm Xuất Trần, lại còn nhỏ tuổi hơn, gả cho Trần Trình Tài là vừa đẹp.

Nghe nói ca nhi đó từng cãi nhau với Lâm Xuất Trần, mỗi lần gặp mặt trong thôn đều né tránh nhau, nêu cưới người đó chắc chắn sẽ chọc tức được Lâm Xuất Trần, Trần Trình Tài lập tức đồng ý, ngày thành thân vẫn giữ nguyên - tháng sau.


 ..........


 Hôm đó Lâm Xuất Trần theo cha cùng chăm sóc nam nhân kia. Sau bữa cơm tối, tình trạng của hắn ổn định hơn, Lâm Hà bảo y về nghỉ: "Sáng mai chúng ta lại xem, nếu qua được đêm nay thì chứng tỏ mạng lớn, sau này sẽ không sao nữa."

Lâm Xuất Trần mệt cả ngày, vừa nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, nhưng nửa đêm lại mơ thấy nam nhân kia chết, giật mình tỉnh dậy.

Y là ca nhi, nửa đêm đi thăm một nam nhân không tiện cho lắm, nhưng trong lòng luôn bất an, trong mộng kiếp trước người kia cũng chết đúng đêm nay, khiến y càng lo lắng hơn.

Cuối cùng Lâm Xuất Trần vẫn khoác áo, thắp đèn, đi tới phòng của nam nhân.

Mở cửa ra, trong phòng yên tĩnh vô cùng, thậm chí không nghe thấy tiếng hít thở. Y bước nhanh đến trước giường, run rấy đưa tay thử hơi thở — không còn thở nữa!

Lâm Xuất Trần sợ đến ngẩn người, quên cả gọi cha dậy, thì thấy nam nhân trên giường lại đột nhiên hít một hơi thật sâu, mở mắt.

Nam nhân mở mắt liền thấy một mỹ nhân đứng bên giường, trong tay là ngọn nến lay động, ánh sáng vàng ấm phủ lên người y như rắc một tầng kim quang.

Nam nhân đưa tay muốn nắm lấy chùm sáng ấy: “Lâu lắm rồi không thấy một nhân loại thuần chủng hoàn mỹ thế này... Chẳng lẽ là ảo giác trước khi chết sao?”
 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play