Độc Hợp Hoan lan ra khắp cơ thể, Nguyên Kỳ cắn chặt môi, cố gắng không phát ra một âm thanh kỳ quái nào.
Tạ Phùng Xuyên lại còn chê bai huyết thống ma nhân của y, dù y có chết cũng không chịu khuất phục.
Nhưng độc Hợp Hoan thiêu đốt cả cơ thể y, thật sự rất khó chịu, hay là tìm Tạ Phùng Xuyên giải độc giúp nhỉ?
Trong nguyên tác, Tạ Phùng Xuyên tốt bụng như vậy, cho dù y là ma nhân, chỉ cần y giả vờ đáng thương, cầu xin một chút, chắc chắn sẽ không làm ngơ.
Nguyên Kỳ không thể đứng dậy nổi, cứ lăn lộn trên chiếc giường nhỏ tự trải, lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu kiên cường cong lên.
Y đưa một tay đầy mồ hôi, mắt ngấn lệ, cố với tới Tạ Phùng Xuyên đang ngồi khoanh chân trên tảng đá xanh xa xa.
“Tư mệnh đại nhân, cứu ta.”
Lời này của y rất nhỏ, như tiếng kêu đau đớn của một con mèo sắp chết.
Tạ Phùng Xuyên vẫn ngồi đó, một cách đoan trang và cao quý, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể xúc phạm.
Nguyên Kỳ lại lớn tiếng hơn một chút: “Tư mệnh đại nhân, ta trúng độc rồi, sắp chết, xin ngài cứu ta.”
Tạ Phùng Xuyên vẫn giữ vẻ im lặng lạnh lùng như trước.
Nguyên Kỳ nhíu mày.
Tạ Phùng Xuyên sao lại như vậy? Trong nguyên tác, hắn đâu có thành kiến với ma nhân sâu sắc đến vậy.
Y nhớ rõ Tạ Phùng Xuyên từng cứu một ma nhân sắp chết.
Vậy sao lại không có tác dụng trên người y?
Nguyên Kỳ càng nghĩ càng tức giận, ngước mắt đầy tức tối nhìn Tạ Phùng Xuyên, nhưng đột nhiên nhìn thấy trên trán trắng nõn của Tạ Phùng Xuyên có một giọt mồ hôi chảy xuống.
Là mồ hôi!
Nguyên Kỳ kích động suýt nữa nhảy bật lên.
Sao y lại quên mất, khi Tạ Phùng Xuyên vào bí cảnh này, hắn cũng bị thương, không có nhiều khả năng phòng ngự.
Biết đâu cũng giống như y, trúng phải độc Hợp Hoan.
Suy nghĩ đến đây, Nguyên Kỳ lại tự hào đứng dậy, vịn vào tường, lảo đảo bước đến trước mặt Tạ Phùng Xuyên.
Y một tay chống hông, nhìn xuống Tạ Phùng Xuyên từ trên cao.
Tại sao không chống cả hai tay? Vì không có tường y không đứng vững.
“Tạ Phùng Xuyên, chúng ta hợp tác đi, nếu không giải độc, cả hai chúng ta sẽ chết.”
Khi Nguyên Kỳ cầu xin, giọng y mềm mại như bông, nghe như rất ngoan ngoãn và yếu ớt.
Nhưng khi có cơ hội, giọng y lại quay về đúng âm sắc của mình, trong trẻo và tràn đầy sức sống, lại còn có chút kiêu ngạo.
Tạ Phùng Xuyên mở mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyên Kỳ với vẻ không hài lòng.
Dường như hắn đang suy nghĩ, sao trên đời lại có người miệng lưỡi đầy dối trá, lại có thể thay đổi mặt mũi nhanh đến thế?
Nguyên Kỳ “hừ” một tiếng, hơi cúi người, giọt mồ hôi trên mũi càng làm y thêm đắc ý.
“Khó chịu lắm phải không? Tư Mệnh đại nhân.”
Tạ Phùng Xuyên nhẹ nhàng nghiêng vai, tránh né cái đuôi tóc lệch của Nguyên Kỳ rơi lên vai mình.
Nguyên Kỳ cười nói: “Ta rộng lượng không tính toán chuyện trước đây ngài khinh thường ta. Ta còn có thể phối hợp với ngài song tu để giải độc. Sao rồi, Tư Mệnh đại nhân?”
Trong ánh lửa, đôi mắt hồ ly đỏ rực của Nguyên Kỳ ướt át, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tạ Phùng Xuyên với ánh mắt chờ mong.
Rồi y nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tạ Phùng Xuyên từ từ chuyển từ trắng sang xanh, rồi đỏ, rồi tím, cuối cùng biến thành một màu đen sẫm như vực sâu.
Tạ Phùng Xuyên ho khẽ, dường như tức giận tột độ, đối mặt với ánh mắt của Nguyên Kỳ: “Ta thà chết cũng sẽ không…”
Cuối cùng, hai chữ "song tu" hắn không nói ra, rồi lại nhắm mắt, để mồ hôi lạnh lăn xuống trán.
Lưng thẳng tắp của hắn càng thêm cứng cáp, dù Nguyên Kỳ có nói gì đi chăng nữa, hắn cũng không mở mắt lần nào nữa.
Nguyên Kỳ lo lắng đến mức đi đi lại lại, y cũng đã từng nói những lời đầy kiên định như thế khi độc phát, nhưng y thật sự không có nhiều tự tôn như vậy.
Còn Tạ Phùng Xuyên thì khác, tự tôn của hắn rất vững vàng, hắn nói thà chết thì thật sự là sẽ không hợp tác với y để giải độc.
Chất độc Hợp Hoan càng lúc càng ăn sâu vào xương tủy, bụng dưới của Nguyên Kỳ như có cả vạn con kiến đang bò, y co ro bên cạnh Tạ Phùng Xuyên, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, kéo kéo ống tay áo của Tạ Phùng Xuyên, rồi lại quay về vẻ mặt đáng thương hèn mọn, nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiếc là Tạ Phùng Xuyên chẳng thèm chú ý đến y.
Ngay sau đó, trong đầu y bỗng lóe lên một ý tưởng.
Tạ Phùng Xuyên ghét ma nhân đến thế, nhưng bây giờ y lại gần Tạ Phùng Xuyên như vậy, mà hắn vẫn không hề di chuyển một chút nào trên viên đá xanh này.
Chỉ có một khả năng…
Tạ Phùng Xuyên không thể động đậy!
Nguyên Kỳ bị chất độc Hợp Hoan hành hạ đến mức khó chịu, cũng không buồn nghĩ xem trong nguyên tác có thiết lập này hay không.
Chỉ biết rằng Tạ Phùng Xuyên không thể động, chẳng phải có nghĩa là y có thể làm mọi thứ tùy ý sao?
Vì thế y càng ngày càng táo bạo, dùng sức nắm lấy tay áo của Tạ Phùng Xuyên, nắm chặt đến mức cổ áo nghiêm chặt đó trượt xuống hai phần.
Tạ Phùng Xuyên nhíu mày, cuối cùng mở mắt, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Nguyên Kỳ với sắc mặt như sắt đá.
Lúc này Nguyên Kỳ bị Hợp Hoan Tán thiêu đốt đến mức hai má đỏ bừng, hàng mi dài ướt sũng rủ xuống dưới mắt, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa yếu đuối.
Nhưng đột nhiên, “rẹt” một tiếng, người vốn dĩ yếu đuối này lại bất ngờ đưa tay lên, dùng sức xé mạnh, trực tiếp xé rách áo ngoài màu trắng của Tạ Phùng Xuyên, lộ ra lớp áo trong trắng tinh, chặt chẽ bên trong.
Nguyên Kỳ khó chịu liếm liếm môi.
Sao Tạ Phùng Xuyên lại mặc đồ dày và chặt như thế, thật phiền phức.
Nguyên Kỳ nâng đôi tay đỏ ửng lên, lại đi xé cổ áo chặt chẽ của Tạ Phùng Xuyên.
Không biết rằng, sắc mặt Tạ Phùng Xuyên đã đen như mực.
Hắn không thể nhịn nổi nữa, đưa tay lên, dùng phần thịt đầu ngón tay chai sạn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Nguyên Kỳ, giọng trầm thấp hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Nguyên Kỳ ngửi thấy một mùi thuốc đắng, nhíu mày rồi "xì" một tiếng: “Đau... Ta... Ta đang cởi áo.”
Tạ Phùng Xuyên nhíu mày: “Cởi áo làm gì?”
Nguyên Kỳ ngẩng đầu, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Cởi áo thì làm gì, đương nhiên là song tu rồi.”
“Ta không đồng ý với ngươi.”
Nguyên Kỳ chớp mắt, lý trí của y đã bị chất độc Hợp Hoan thiêu đốt đến mức rối loạn.
Nhưng có một điều y rất rõ ràng, người trước mặt là Tạ Phùng Xuyên.
Là người thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, cuối cùng phá vỡ hư không, chính là Tạ Phùng Xuyên.
Nếu người trước mặt là người khác, có lẽ Nguyên Kỳ cũng không thể cởi áo một cách thoải mái như thế.
Nhưng Tạ Phùng Xuyên không có dục vọng, vì vậy cũng giống như ngủ với một con robot AI, và sau đó không cần lo lắng bị Tạ Phùng Xuyên đuổi theo phụ trách.
Quan trọng nhất là Tạ Phùng Xuyên trong nguyên tác không có CP, vậy thì càng yên tâm mà làm.
Nguyên Kỳ dùng ngón trỏ móc lấy cổ áo của Tạ Phùng Xuyên, cười nói: “Điều này đâu phải do ngươi quyết định.”
Tạ Phùng Xuyên không thể động đậy, vì bị thương và tu vi cũng bị áp chế, nhưng lực tay của hắn mạnh mẽ vô cùng, cực kỳ không hợp tác.
Nguyên Kỳ không thể nhịn thêm được nữa, không còn cố gắng cởi áo của Tạ Phùng Xuyên nữa, mà trực tiếp giật mạnh dải buộc tóc trên đầu hắn xuống, rồi dùng tay trói chặt hai tay hắn ra sau lưng.
Tạ Phùng Xuyên để tóc xõa, khuôn mặt vốn luôn tao nhã không thể động chạm giờ đây lại lộ ra vài phần thảm hại, còn có chút không thể tin được.
Đôi mắt đen sáng ngời của hắn đỏ ngầu vì tức giận: “Thả ta ra!”
Nguyên Kỳ theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Một thiên kiêu chi tử trong sạch, cao quý như vậy mà một ngày nào đó lại bị y trói buộc như thế, thật là quá kích thích!
Lòng Nguyên Kỳ càng lúc càng xao động, cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vào mặt Tạ Phùng Xuyên, dịu dàng an ủi: “Tư Mệnh đại nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ tay, mặc dù trước đây chưa làm bao giờ, nhưng ta đã nghe nói cách làm rồi, chắc chắn sẽ rất cẩn thận với ngươi.”
Tạ Phùng Xuyên dường như sắp bị tức đến ngất xỉu, nghiến răng nói: “Dám thử động vào ta xem?”
Nguyên Kỳ đỏ mặt cười một cái, hai má có hai lúm đồng tiền rất nông: “Ta làm vậy cũng vì muốn cứu ngươi, không song tu sẽ chết, dù ngươi là Tư Mệnh đại nhân cũng không ngoại lệ.”
Nguyên Kỳ không còn do dự, ôm lấy vai Tạ Phùng Xuyên lộn người lên, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Tạ Phùng Xuyên không thể di chuyển, mông hắn gần như dính chặt vào viên đá xanh.
Dù y có dùng sức thế nào Tạ Phùng Xuyên vẫn ngồi vững ở đó.
Nguyên Kỳ như bị một tia sét đánh ngang qua đầu.
Y không ngại song tu với Tạ Phùng Xuyên, nhưng y thực sự không muốn làm người ở dưới!!
Tuy nhiên, nếu cứ kéo dài, y thật sự sẽ nổ tung mà chết.
Nguyên Kỳ rưng rưng nước mắt, tháo dải đai ngọc trắng của Tạ Phùng Xuyên, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thật của nó, sắc mặt y bỗng chốc tái mét.
Không ai nói với y rằng, một vị thần tôn cao lạnh lùng, không thể xâm phạm như vậy lại có thể mọc ra thứ xấu xí, không thể tưởng tượng nổi và nặng nề đến thế.
Tạ Phùng Xuyên lạnh lùng nhìn y.
Nguyên Kỳ miễn cưỡng cười một cái: “Tư Mệnh đại nhân, mỗi ngày phải mang nặng như vậy, chắc hẳn rất vất vả nhỉ?”
---
Ngọn lửa trại trong hang động lúc sáng lúc tối.
Nguyên Kỳ ngồi trên người Tạ Phùng Xuyên, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, đôi tay dài mảnh ôm lấy cổ Tạ Phùng Xuyên.
Tạ Phùng Xuyên suốt từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt đen tối, nghe tiếng thở dốc nặng nề bên tai, lạnh lùng nói: “Im miệng.”
Nguyên Kỳ thở một hơi, đôi mắt hồ ly ướt át nhìn Tạ Phùng Xuyên: “Ngươi bảo ta làm sao im miệng? Ngươi có biết đau không? Giống như bị một thanh đao lớn cắt xé vậy.”
Tạ Phùng Xuyên nhắm mắt lại: “Ngươi tự chuốc lấy.”
Nguyên Kỳ lén lút trợn mắt, khẽ lắc đầu.
Đúng vậy, y tự chuốc lấy.
Nhưng điều duy nhất có thể an ủi là mặc dù y đau đến mức muốn chết, cảm giác nóng rát do độc tố trong người cũng đã giảm đi khá nhiều.
Chỉ là quá mệt mỏi, Tạ Phùng Xuyên không hề nhúc nhích, giống như một tảng đá vỡ, y chỉ có thể ôm lấy Tạ Phùng Xuyên, chịu đựng cơn đau rát mà cố gắng di chuyển qua lại.
Khoảng một canh giờ sau, Nguyên Kỳ đã cố gắng vài lần, nhưng Tạ Phùng Xuyên vẫn không nhúc nhích chút nào.
Nhưng nếu muốn giải độc, Nguyên Kỳ buộc phải lấy tinh huyết của Tạ Phùng Xuyên.
Tuy nhiên, Tạ Phùng Xuyên còn thanh tịnh hơn cả những người tu hành xuất gia, rõ ràng bị độc Hợp Hoan hành hạ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng hắn vẫn kiên cường vô cùng, thậm chí hai tay bị trói sau lưng vẫn nắm chặt chuỗi tràng hạt, đầu ngón tay thon dài bình tĩnh xoay tràng hạt, phát ra tiếng chuông trong trẻo.
Nguyên Kỳ cảm thấy như bị sỉ nhục.
Mồ hôi của y đã làm ướt chiếc áo trắng của Tạ Phùng Xuyên, cổ họng khô rít đến mức không nói nổi lời nào.
“Tạ Phùng Xuyên...” Nguyên Kỳ gọi: “Ta... ta đã hết sức rồi.”
Tự nhiên không nhận được hồi đáp, Nguyên Kỳ đành phải cố gắng hơn nữa.
Đôi môi ướt át của y bị cắn đến chảy máu, cố gắng nín khóc.
Đây thật sự là để giải độc sao? Tại sao nỗi đau lại lớn hơn niềm vui như vậy?
Không biết qua bao lâu, Nguyên Kỳ không thể nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Tạ Phùng Xuyên, người luôn bất động như gió, nhíu mày lại, nhẹ nhàng quát: “Không được khóc.”
Nguyên Kỳ không muốn để Tạ Phùng Xuyên biết mình đang khóc, trước đó cố gắng vài lần đã đủ khiến y cảm thấy xấu hổ, bây giờ lại khóc, chẳng phải càng xấu hổ hơn sao?
Nhưng lúc này y thực sự cảm thấy tủi thân không chịu nổi, nước mắt cứ tuôn trào, nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ ta.. ta ngay cả quyền được khóc cũng không có sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia đầy vết nước mắt, mái tóc mềm mại dính sát vào gò má, hai má ửng hồng bất thường, đôi mắt hồ ly hơi vểnh lên ướt át đầy mê hoặc, đôi môi căng mọng bị cắn đến sưng đỏ khó chịu.
Y nhìn Tạ Phùng Xuyên với đôi mắt đẫm lệ, giống như Mị Yêu trong sơn cốc có thể câu hồn nhiếp phách, hút lấy linh khí.
Thanh Tâm Kinh trong đầu Tạ Phùng Xuyên lỡ mất một nhịp, hắn tránh ánh mắt, không dám nhìn khuôn mặt của Nguyên Kỳ.
Tuy nhiên, Nguyên Kỳ lại ôm chặt Tạ Phùng Xuyên, đưa đôi môi sưng đỏ của mình sát vào tai hắn: “Tạ Phùng Xuyên, ngươi… ngươi giúp ta… được không…”
Tạ Phùng Xuyên nghiêng đầu tránh đi, nhưng vô tình nhìn thấy chiếc cổ áo mở rộng của Nguyên Kỳ, để lộ ra chiếc xương quai xanh trắng nõn cô độc.
Nước mắt của Nguyên Kỳ rơi quá nhiều, tất cả đều theo cổ chảy xuống hõm xương quai xanh, tựa như một bình ngọc bích chứa đựng một vũng nước trong, khiến người ta không thể không muốn đưa tay chạm vào.
Trong lòng Tạ Phùng Xuyên lẩm nhẩm Thanh Tâm Kinh, siết chặt chuỗi niệm trong tay.
Nhưng Nguyên Kỳ tựa như ma quỷ không thể thoát khỏi, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Tạ Phùng Xuyên, liên tục thở dốc: “Tạ Phùng Xuyên… giúp ta…”
Không khí xung quanh càng lúc càng nóng, như thể ở đâu cũng tràn ngập mùi hương ngọt ngào và uể oải.
Một tiếng “bộp”, chuỗi bồ đề rơi xuống phiến đá xanh, Tạ Phùng Xuyên thẳng lưng, mạch máu nổi lên trên trán, đôi mắt sáng trong luôn thanh tỉnh giờ đây đã có một tia đỏ ghê tởm.
Nguyên Kỳ không nhịn được một tiếng thở dốc, cánh tay mềm yếu vòng qua cổ Tạ Phùng Xuyên, cả người mềm nhũn trong lòng hắn, nhưng lại có cảm giác muốn trốn chạy.
Quá đột ngột.
Và còn rất nhiều, rất gấp.