Lửa cháy bập bùng, gió lớn thổi qua khiến song cửa kêu lách cách.
“Chỉ còn hai tháng nữa là đến lễ đội mũ của Phùng Xuyên rồi, Tần lão đã nghĩ xong nên tặng món quà gì chưa?”
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng đối thoại.
“Phùng Xuyên tu thân dưỡng đức, tính tình lại điềm đạm, e rằng chẳng mấy màng đến những vật phàm tục. Lão phu đã chuẩn bị ba bộ sách Nam Lĩnh Kinh, Cốc Cấp Thất Thiêm và Thiên Khuyết Lễ, vừa vặn cho hắn giết thời gian lúc nhàn rỗi.”
“Vẫn là Tần lão nghĩ chu toàn. Nói vậy, ngày Phùng Xuyên cử hành lễ đội mũ, cũng là lúc chính thức tiếp nhận U Minh Linh Đăng, chức vị tông chủ cũng đến lúc trao lại cho hắn rồi.”
Tần lão cười nói: “Chẳng phải Diệp tông chủ vẫn luôn trông đợi ngày này sao?”
Diệp tông chủ lại khựng lại đôi chút, thấp giọng: “Chỉ là ta có chút lo lắng, gần đây Phùng Xuyên có chút...”
Chưa dứt lời, Tần lão đã đột ngột ngắt lời: “Diệp tông chủ, ngài nghe xem, dường như linh đường có động tĩnh?”
Nguyên Kỳ: “...”
Đang lén lút nấp ở góc tường, Nguyên Kỳ bỗng chốc nín thở, gắt gao ôm lấy ngọn U Minh Linh Đăng đang phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Chỉ 15 phút trước, Nguyên Kỳ đã xuyên vào sách.
Nguyên Kỳ vốn là một sinh viên năm hai, nửa đêm trằn trọc khó ngủ, tiện tay lướt mạng, vô tình thấy cậu em họ đang ở tuổi nổi loạn điên cuồng đăng tin trong vòng bạn bè.
“Cái tên Thiên Tầng Tô đáng chết!! Mở to mắt chó ra mà xem! Đây mà là truyện sảng văn sao?”
“Rõ ràng là một câu chuyện bạch liên hoa thánh mẫu chịu khổ mà! Tạ Phùng Xuyên bị trưởng lão tế sống! Bị huynh đệ phản bội! Bị nữ chính cắm sừng! Bao lần suýt mất mạng! Gánh chịu vô vàn ác ý! Vậy mà cuối cùng lại không hắc hóa! Đây còn gọi là nam chính đẹp trai ngầu lòi, có thù tất báo trong tiểu thuyết Khởi Điểm nữa sao?”
“Thiên Tầng Tô! Cậu là đồ tác giả kinh tởm! Tôi phải vĩnh viễn vĩnh viễn chặn cậu!!“
Nguyên Kỳ khẽ nhíu mày.
Y ngày càng không hiểu nổi logic của mấy đứa học sinh cấp ba non nớt này.
Y bấm mở phần bình luận.
[Thảo nào học kỳ trước đứng bét lớp, toàn thức khuya đọc tiểu thuyết đúng không?]
Chỉ 30 giây sau, thằng em họ với avatar anime ngầu lòi của y đã nháy nháy trong danh sách bạn bè.
Đấu Phá Tiểu Bá Vương: [Anh ơi, dạo này bận gì thế? Nghe nói anh sắp đi thực tập rồi, ha ha ha ha giỏi ghê á! Em còn khoe với bạn bè là anh em vừa đẹp trai ngời ngời vừa thông minh dũng cảm luôn đó.]
y: [Đừng nịnh nọt. Còn đọc mấy thứ tiểu thuyết nhảm nhí này rồi ảnh hưởng học tập. Đợi về nhà xem anh xử lý em thế nào.]
Đấu Phá Tiểu Bá Vương: [Anh ơi em xin đó, cuối tuần em về nhà sẽ mang gà rán muối tiêu của nhà Lão Vương cho anh. Công thức mới nha! Giòn ngon đảm bảo luôn!] [Mèo con chảy nước mắt.jpg] [Giả vờ đáng thương.jpg]
y: [Lớn đầu rồi mà còn bày trò dễ thương.]
y: [Ngủ sớm đi, mai còn phải học bù đó.]
Cậu em họ lập tức rút lui, nhưng Nguyên Kỳ vẫn trằn trọc mất ngủ.
Vì quan tâm tới đứa em này, Nguyên Kỳ mở ra cuốn tiểu thuyết khiến nó tức tối chửi rủa Tư Mệnh Thần Tôn.
Đây là một bộ tiên hiệp huyền huyễn nam chủ không CP.
Tạ Phùng Xuyên 5 tuổi đã khai linh, 12 tuổi trở thành thiếu niên Tư Mệnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Hắn tài hoa xuất chúng, danh chấn Cửu Châu, đồng thời cũng gánh vác sứ mệnh cứu độ sinh linh.
Thế nhưng vận mệnh lại bất công với hắn, muốn trở thành Tư Mệnh Thần Tôn cai quản sinh tử thì nhất định phải đạt tới cảnh giới vô tình vô nghĩa thực sự.
Vậy là các trưởng lão bên cạnh Tạ Phùng Xuyên đã không còn giữ bổn phận làm người, chẳng những nhiều lần hãm hại hắn, mà còn đầu độc thư đồng lớn lên cùng hắn từ thuở bé; song thân cũng đồng thời bỏ mạng trong sự tấn công của vong linh, ngay cả biểu đệ mà hắn thương yêu nhất cũng bị đoạt hồn nhiếp phách, vĩnh viễn không còn cơ hội đầu thai chuyển thế.
Hắn tận mắt chứng kiến những người thân yêu nhất lần lượt rời xa mình, mà bản thân lại lực bất tòng tâm.
Sư tôn khuyên răn hắn, đã là Tư Mệnh, trong lòng không nên có oán hận, càng không được trả thù.
Vậy nên, Tạ Phùng Xuyên càng thêm khổ tâm tu luyện, cuối cùng hoàn thành sứ mệnh, mạnh mẽ đến mức thiên hạ vô địch, thống nhất Cửu Châu.
Thế nhưng đồng thời, hắn cũng buông bỏ hết thảy oán hận, trở nên vô dục vô cầu, ngày một bước xa trên đại đạo thương sinh, cuối cùng phi thăng thành thần.
Dù Nguyên Kỳ chẳng đọc nhiều tiểu thuyết, cũng cảm thấy kết cục này quả thật quá phi lý, quá đè nén.
Tất cả oán hận lại có thể tiêu tán như gió thoảng ư? Đến một cái đánh rắm cũng còn phải có âm vang nữa là!
Nào ngờ, chỉ sau một giấc ngủ, vậy mà y lại xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết này, trong tay còn nắm lấy U Minh Linh Đăng mà Tạ Phùng Xuyên sẽ tiếp nhận trong lễ đội mũ.
Nguyên Kỳ vẫn còn nhớ rất rõ về chi tiết liên quan đến U Minh Linh Đăng.
Ngọn đèn này chính là thần binh quan trọng giúp Tạ Phùng Xuyên bước lên cảnh giới thần minh, tự nhiên khiến vô số người dòm ngó, mà y – Nguyên Kỳ lại chính là một tên pháo hôi trong số đó.
Mọi chuyện khởi nguồn từ việc một vị trưởng lão của Thiên Khuyết Tông vì ghen tị với Tạ Phùng Xuyên, cấu kết với Ma giới, bày mưu sắp đặt Nguyên Kỳ – một kẻ xuyên sách làm nội gián trà trộn vào Thiên Khuyết Tông với thân phận đệ tử ngoại môn, mục đích chính là để đánh cắp U Minh Linh Đăng.
Nhưng cuối cùng, vụ trộm đèn lại bị phát hiện, trưởng lão A vì lo sợ mọi chuyện bại lộ, vậy mà lại giở trò “vừa ăn cướp vừa la làng”, bắt lấy tên pháo hôi, áp giải về tông môn, dùng những thủ đoạn phi nhân tính mà hành hạ người ta sống dở chết dở cho đến chết.
Nguyên Kỳ lập tức lạnh toát cả sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra dày đặc.
Vậy nên, y nhất định phải trả lại ngọn đèn trước khi trưởng lão A trở mặt!
Đột nhiên, “ầm“ một tiếng, cửa linh đường bị phá vỡ, một nam nhân trung niên mặc trường bào tím, tay cầm trọng kiếm, dẫn theo một nhóm đệ tử hùng hổ xông vào, trừng mắt nhìn y đầy giận dữ.
Nguyên Kỳ vội vàng đặt U Minh Linh Đăng trở về chỗ cũ, cuống quýt mở miệng giải thích: “Không phải! @?#%?#…”
Nhưng không hiểu sao, những gì y thốt ra lại thành một tràng âm thanh quái lạ chẳng ai nghe hiểu.
Có đệ tử lớn tiếng hô lên: “Chưởng môn, người này mặc trang phục ngoại môn đệ tử của Thiên Khuyết Tông chúng ta.”
Mũi kiếm trong tay nam nhân áo tím hơi lệch đi một chút, ánh mắt đầy nghi ngờ trừng thẳng vào Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ luống cuống tay chân, ra sức khoa tay múa chân giải thích, đúng lúc đó, trong đầu y bỗng vang lên một giọng nói điện tử lạnh băng:
[Xin ký chủ hãy đánh cắp U Minh Linh Đăng mang về Ma giới, hoàn thành tình tiết pháo hôi, làm phong phú độ trắc trở của cốt truyện, thúc đẩy nhân vật nam chính tiến hóa thành đại nam chủ vô dục vô cầu.]
Do thường xuyên nghe em họ kể về tiểu thuyết mạng, Nguyên Kỷ cũng hiểu rằng những giọng nói trong đầu khi xuyên sách thường là hệ thống, nên y không quá ngạc nhiên.
Nhưng mà… ăn trộm đèn thì liên quan gì đến chuyện vô dục vô cầu?
Còn cái gì mà làm phong phú độ trắc trở của cốt truyện là sao?
Cuộc đời của nam chính Tạ Phùng Xuyên còn chưa đủ thăng trầm à?
[Hệ thống, nếu ta không trộm thì sao?]
[Sẽ chết.]
[…]
Nguyên Kỳ ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân áo tím trước mặt cũng đã cứng đờ theo thời gian.
Thế nhưng vẻ mặt hắn ta vẫn dữ tợn đến đáng sợ, từng nếp nhăn hằn sâu như đang gào thét: Ngươi dám trộm đèn, ta giết ngươi ngay tại chỗ!
Nguyên Kỳ thầm kêu trong lòng: [Nhưng mà ta có trộm thì cũng chết thôi! Mà còn chết nhanh hơn ấy chứ!]
Trong nguyên tác, tên pháo hôi kia còn chưa ra khỏi Thiên Khuyết Tông đã bị trưởng lão A bắt được, hành hạ đến chết.
Hệ thống lạnh nhạt đáp: [Xét thấy ký chủ là người mới, bọn ta sẽ cung cấp giai đoạn bảo vệ tân thủ, hỗ trợ ký chủ thoát khỏi hiểm cảnh lần này. Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ lần này, bọn ta sẽ giúp ký chủ trở về thế giới thực.]
Không ngờ lại có chuyện tốt thế này?
Nguyên Kỳ trợn tròn mắt, nhớ lại lời cậu em họ từng nói, xuyên sách thì thường sẽ được ban tặng "kim thủ chỉ" (bảo vật đặc biệt).
Y cũng không nghi ngờ nhiều, hưng phấn đáp: [Được! Mau giúp ta thoát thân đi!]
---
"Tí tách", "tí tách"…
Một dòng chất lỏng lạnh buốt chảy dọc theo sống mũi, trượt vào cổ, khiến Nguyên Kỳ lạnh đến rùng mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra, quả nhiên y đã không còn ở linh đường, mà đang ở trong một hang động phủ đầy rêu xanh.
Hệ thống chắc hẳn đã trực tiếp đưa y tới Ma giới rồi.
Dù cảnh tượng có chút khác xa với tưởng tượng của y về một Ma giới xa hoa tráng lệ, nhưng hang động thế này vốn là kiến trúc dị vực của Ma giới.
Nguyên Kỳ hưng phấn bò dậy, thầm nghĩ: Bây giờ chỉ cần tìm được Ma Tôn, đem U Minh Linh Đăng giao nộp, là nhiệm vụ hoàn thành!
Hang động không lớn, y mới đi được vài bước, đã nhìn thấy ở góc cửa động, lờ mờ có một bóng người đang ngồi đó.
Đó là một nam tử trẻ tuổi cực kỳ tuấn mỹ.
Áo bào trắng trên người hắn dính đầy vết máu, đang ngồi thiền trên một tảng đá xanh, mắt nhắm lại.
Lông mi của hắn rất mỏng, làn da trắng sáng, tóc đen được cột cao bằng một sợi dây buộc màu trắng đơn giản, tay cầm một chuỗi tràng hạt trắng mịn như ngọc, các ngón tay thon dài, rõ khớp xương, bình tĩnh xoay chuỗi, phát ra những âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Hắn ngồi đó, giống như một viên ngọc thô bị nước suối ngâm, dường như không có bất kỳ chuyện gì trên thế gian có thể làm ảnh hưởng đến hắn, kể cả vết máu nhỏ trên chiếc áo trắng.
Nguyên Kỳ vô thức nhớ lại những mô tả về nam chính trong sách.
[Tạ Phùng Xuyên mày như tranh vẽ, khí chất thanh lãnh, lạnh nhạt xa cách, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam của tu chân giới. Hắn thường đeo một chuỗi bồ đề trắng, đó là món quà sinh nhật sư tôn tặng...]
Và lúc này, nam tử trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt sáng và sâu thẳm, đang nhìn thẳng vào y với ánh mắt không chút cảm xúc.
Đó là đôi mắt có phần lạnh lùng, đuôi mắt nhếch lên sắc bén, mang theo cảm giác xa cách, như muốn đẩy người khác ra xa nghìn dặm.
Nguyên Kỳ loạng choạng, vội vàng nắm lấy vách đá không bằng phẳng.
Tạ… Tạ Phùng Xuyên?