Sở dĩ Nguyên Kỳ dám chắc nam tử trẻ tuổi trước mặt là Tạ Phùng Xuyên cũng bởi vì y chưa từng gặp ai có khí chất xuất chúng đến vậy, cảm giác lạnh lùng mà xa cách ấy khiến người ta không dám nảy sinh nảy sinh bất kỳ suy nghĩ dơ bẩn nào.
Chỉ một cái liếc mắt nhè nhẹ thôi, cũng tựa như một bức tranh thủy mặc đẹp đến nao lòng.
Nguyên Kỳ lắc lắc đầu, cố gắng lấy lại tinh thần trước nhan sắc khuynh thành ấy.
Nhưng chẳng phải hệ thống đã giúp y thoát thân, đưa y đến Ma giới rồi sao? Sao Tạ Phùng Xuyên cũng ở đây?
Chẳng lẽ Tạ Phùng Xuyên bị Ma Tôn bắt đi, rồi nhốt trong cái động nhỏ này?
Nhất định là vậy.
Nhìn vết máu trên áo trắng của Hứa Phùng Xuyên, rõ ràng là bị thương.
[Ký… chủ.] Giọng nói lạnh lùng của hệ thống trong đầu bỗng nhiên trở nên hơi áy náy.
Nguyên Kỳ hỏi: [Chuyện gì?]
[Ờm… vừa nãy thao tác hơi sai, nên… thất bại trong việc giúp ngài thoát thân rồi…]
Con ngươi của Nguyên Kỳ lập tức trợn to: [Chuyện lớn như vậy mà cũng thất bại được sao? Ta... ta muốn khiếu nại các ngươi!]
Dòng điện trong đầu dường như cũng run lên một chút.
Câu "ta muốn khiếu nại" chỉ là câu cửa miệng vô thức của Nguyên Kỳ, nào ngờ lại có tác dụng với hệ thống.
Nguyên Kỳ nghiêm mặt, cố gắng diễn vai một khách hàng bị lừa gạt.
Hệ thống khó xử nói: [Nhưng tình hình cũng không tệ lắm, hiện giờ ký chủ đang ở trong một bí cảnh mà các trưởng lão không thể vào được, có thể tạm thời giúp ngài tránh khỏi sự truy sát.]
Nhưng Nguyên Kỳ lại chẳng thấy hài lòng chút nào: [Tạm thời tránh được truy sát? Vậy sau khi ra ngoài, chẳng phải ta vẫn sẽ bị bọn họ truy đuổi sao? Thực lực của cái vai pháo hôi này mới chỉ vừa bước vào Trúc Cơ, bất kỳ một đệ tử nào của Thiên Khuyết Tông cũng có thể giẫm chết ta.]
[Ờm...]
[Nói đi, định giải quyết thế nào? Nếu không thì ta sẽ không bỏ qua đâu.]
[Xét thấy đúng là lỗi bên hệ thống bọn ta, vừa nãy ta đã xin cấp trên phê duyệt bồi thường rồi.]
Hệ thống thăm dò: [Bọn ta đã xóa ký ức của những người trong linh đường trước đó rồi, họ chỉ nhớ là có kẻ trộm lấy đi U Minh Linh Đăng, chứ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của ký chủ.]
[Cho nên sau khi ký chủ rời khỏi bí cảnh này, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể quay lại Ma giới, hoàn thành nhiệm vụ lần này.]
[Ký chủ hài lòng với khoản bồi thường này chứ?]
[Ồ?]
Thật ra, khoản bồi thường này đã khiến Nguyên Kỳ rất hài lòng rồi.
Vì trước đó hệ thống chỉ hứa giúp y thoát thân, chứ đâu có nói sẽ đưa y về Ma giới.
Nhưng đứng trước vấn đề sinh tử, đương nhiên Nguyên Kỳ muốn tranh thủ thêm chút lợi ích.
[Tạ Phùng Xuyên... cũng đã gặp ta rồi, có thể đợi ta rời khỏi bí cảnh rồi xóa luôn ký ức của hắn không?]
Hệ thống im lặng một lúc, khó xử đáp: [Xin lỗi, bọn ta không có quyền can thiệp vào ký ức của nhân vật chính.]
Nguyên Kỳ từng là nạn nhân của vô số lần mua sắm bị lừa trên mạng, dễ dàng nhận ra hệ thống này không phải đang lấy cớ.
Hệ thống nói tiếp: [Ký chủ không cần quá lo lắng, chỉ cần Tạ Phùng Xuyên không biết chính ngài đã trộm U Minh Linh Đăng thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ.]
Nguyên Kỳ gật đầu.
Quả thật là vậy, tính tình Tạ Phùng Xuyên vốn thiện lương, từ bi, chỉ cần không chạm vào giới hạn của hắn, hắn sẽ không chủ động làm khó bất cứ ai.
Hơn nữa, dựa theo nguyên tác thì giới hạn của Tạ Phùng Xuyên thực sự rất thấp.
Chỉ là không ngờ cái hệ thống lạnh lùng này lại làm việc cũng khá tận tâm.
Nguyên Kỳ thoáng chút đồng cảm với hoàn cảnh khổ sở của “nhân viên quèn”, lễ phép nói: [Cực khổ cho ngươi rồi, ta rất hài lòng với khoản bồi thường này.]
[Ừm, không sao cả. Nếu không còn vấn đề gì, ta xin phép rời đi để xử lý công việc khác, đợi ký chủ rời khỏi bí cảnh rồi ta sẽ liên hệ lại với ngài.]
---
Một tiếng “xẹt” như dòng điện vang lên, hệ thống biến mất.
Nhưng Nguyên Kỳ chợt nhớ ra, y còn chưa hỏi hệ thống rốt cuộc đã đưa mình đến bí cảnh nào. Y gọi trong đầu không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không có hồi âm.
Nguyên Kỳ thở dài một hơi, chắc tình hình cũng không đến nỗi tệ, chỉ là một cái bí cảnh nhỏ thôi, có thể nguy hiểm được đến đâu chứ?
Huống chi người khác không vào được, mà Tạ Phùng Xuyên thì vốn không có chút công kích nào.
Chỉ là, khi y nhìn thấy đóa Mạn Đà La đỏ rực ở cửa động, Nguyên Kỳ lập tức cứng đờ, không còn cười nổi nữa.
[Hệ thống!! Ta chửi tổ nhà ngươi!!!]
---
Nếu hỏi Nguyên Kỳ thích nhất tình tiết nào trong cuốn Tư Mệnh Thần Tôn thì chắc chắn chính là đoạn Tạ Phùng Xuyên mạo hiểm trong ảo cảnh.
Lúc đó Tạ Phùng Xuyên đang trên đà thăng tiến, các trưởng lão của Thiên Khuyết Tông đều ngồi không yên, kẻ thì mưu đồ trộm linh đăng, kẻ thì giở trò đen tối để bôi nhọ hắn…
Nhưng độc ác hơn cả, chính là những kẻ muốn lấy mạng Tạ Phùng Xuyên.
Có điều, tu vi của Tạ Phùng Xuyên thâm sâu khó lường, đâu phải dễ dàng giết được hắn như vậy?
Thế là, một vị trưởng lão của Thiên Khuyết Tông đã lợi dụng lòng tốt của Tạ Phùng Xuyên, dụ hắn bước vào bí cảnh này.
Đương nhiên đây không phải là bí cảnh bình thường, mà là nơi ở của một tà thần thượng cổ.
Ở đây kỳ trân dị bảo khắp nơi, ban ngày phong cảnh tuyệt đẹp, khiến người ta ngỡ như bước vào chốn đào nguyên tiên cảnh.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, chỉ cần một ngọn cỏ nhỏ bé vô danh cũng đủ lấy mạng người.
Tạ Phùng Xuyên đã trải qua hai tháng gian khổ trong bí cảnh này, đổi lại cũng thu được vô số kỳ ngộ, thậm chí còn nhận được thần lực của tà thần thượng cổ, tu vi càng thêm thâm sâu khó lường.
Đây đúng chuẩn là mô-típ của truyện “sảng văn” khiến Nguyên Kỳ lúc đọc mê mẩn không dứt, đọc xong còn quay lại nghiền ngẫm thêm lần nữa.
Chỉ là, khi cái bí cảnh đầy kỳ ngộ này rơi lên đầu y - một tên pháo hôi chỉ có mỗi tu vi Trúc Cơ thì y chỉ muốn chửi cha cái hệ thống ngu xuẩn kia thôi.
ĐM cái hệ thống ngu ngốc!
Bảo sao vừa nãy nó dễ nói chuyện thế! Căn bản đâu phải lỗi thao tác gì, mà là trực tiếp đưa y đi "chầu trời" luôn rồi.
Hơn nữa, việc hệ thống vội vã rút lui thế này cũng đầy ẩn ý, tám phần là nó cũng đoán được y chẳng sống nổi hai tháng trong bí cảnh này nên đã mặc kệ y luôn.
Nguyên Kỳ vừa giận vừa hận, lúc thì nghiến răng ken két, lúc lại đấm ngực dậm chân.
Mãi đến khi cảm nhận được một ánh mắt lạnh nhạt, đầy vẻ ghét bỏ quét qua người mình hai lượt rồi nhanh chóng dời đi.
Nguyên Kỳ nhìn theo ánh mắt ấy, lập tức nhớ ra y vừa gặp mặt Tạ Phùng Xuyên!
Đôi mắt y sáng bừng, nhìn Tạ Phùng Xuyên giống hệt như đang nhìn cái đùi gà nướng thơm lừng.
Một vị thánh mẫu nam chính to bự thế này đang ở ngay trước mặt, nếu không biết tận dụng thì còn đợi đến khi nào?
Chỉ cần tạo được mối quan hệ tốt với Tạ Phùng Xuyên, ôm chặt đùi nam chính, biết đâu y thật sự có thể sống sót qua hai tháng này.
Chỉ là... hình như Tạ Phùng Xuyên có vẻ... không thích y cho lắm.
Nguyên Kỳ nhớ lại sở thích và ghét bỏ của Tạ Phùng Xuyên trong nguyên tác.
Tạ Phùng Xuyên vốn là người nghiêm khắc, yêu cầu cực kỳ cao đối với bản thân, ăn mặc phải chỉnh tề ngay ngắn, tóc tai phải buộc gọn gàng không lộn xộn, từng chi tiết nhỏ cũng phải sạch sẽ chỉn chu, áo bào không được phép có nếp nhăn, càng không được vương chút bụi bặm nào.
Điều đó cũng dẫn đến việc Tạ Phùng Xuyên có thiện cảm hơn với những người ăn mặc gọn gàng tươm tất.
Nguyên Kỳ dừng bước, cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình.
Bộ y phục đệ tử ngoại môn của Thiên Khuyết Tông màu xanh nước biếc, màu sắc thì thanh nhã thật đấy, nhưng y thì lăn lộn tới lui, quần áo mặc xộc xệch, áo ngoài đầy bụi đất và lá khô, trông vô cùng luộm thuộm.
Nguyên Kỳ vội vàng phủi sạch lá khô, ngoan ngoãn chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, còn cẩn thận chải lại mái tóc rối bù.
Chỉ là y vốn không có kinh nghiệm chải tóc, lóng nga lóng ngóng mãi vẫn chỉ buộc ra được một cái bím tóc lệch hẳn sang một bên.
Nguyên Kỳ cau mày, lại lấy ra một chiếc gương đồng từ trong túi càn khôn để chỉnh lại dung mạo.
Y hoàn toàn không chú ý, Tạ Phùng Xuyên ngồi ở một bên đang nhìn y loay hoay đến mức sắc mặt cũng hơi vặn vẹo.
---
Trong chiếc gương đồng đã hơi ngả vàng, phản chiếu ra một gương mặt xinh đẹp đến động lòng người.
Nguyên Kỳ mở to mắt, suýt chút nữa thì kêu thành tiếng.
Y... cái thân xác pháo hôi này... vậy mà lại đẹp đến thế này sao?
Nguyên Kỳ tự say mê vuốt ve khuôn mặt mình.
Nhìn kỹ thì ngũ quan của thân xác này dường như có vài phần mơ hồ giống với chính y.
Chỉ là dung mạo ban đầu của y thiên về nét anh tuấn cứng cỏi hơn.
Còn gương mặt của thân xác pháo hôi này lại mang vẻ đẹp yêu kiều mềm mại hơn.
Ví dụ như đôi mắt, là đôi mắt hồ ly hơi xếch lên, sống mũi trắng trẻo nhỏ nhắn tinh xảo, bờ môi đầy đặn đỏ hồng.
Kết hợp lại, vẻ đẹp ấy đến mức khiến người ta khó mà phân biệt nam nữ.
Nguyên Kỳ tuy thích vẻ đẹp anh tuấn hơn, nhưng cũng phải thừa nhận, khuôn mặt này thực sự hoàn mỹ, chẳng hề kém cạnh so với Tạ Phùng Xuyên là bao.
---
Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Nguyên Kỳ hít sâu một hơi.
Y khẽ ho một tiếng, trong đôi mắt hồ ly bỗng ngập đầy nước mắt lóng lánh, rồi mang theo ánh nhìn ướt át, nhào thẳng về phía Tạ Phùng Xuyên.
“Tư Mệnh đại nhân!! Là đệ tử đến cứu giá trễ rồi!!”
Câu thoại này nghe sao cứ sai sai thế nhỉ?
Nhưng giờ không quản được nhiều như vậy, điều quan trọng nhất là phải đẩy cao cảm xúc cho đúng đã.
Nguyên Kỳ quỳ một chân trước mặt Tạ Phùng Xuyên, đôi mắt hồ ly ngập tràn lo lắng nhìn nam tử đang ngồi trên phiến đá xanh, tư thế thong dong như gió mây, dáng vẻ tựa thần tiên giữa trần thế.
Chuỗi bạch ngọc trong tay Tạ Phùng Xuyên khẽ rung, đuôi mắt hơi giật giật, ánh mắt lạnh lùng hơi cúi xuống tỏ vẻ không hài lòng.
Nguyên Kỳ vẫn còn đắm chìm trong vai diễn mà y tự xây dựng.
“Tư Mệnh đại nhân, ngài không nhận ra đệ tử cũng là điều dễ hiểu. Đệ tử chỉ là đệ tử ngoại môn của Thiên Khuyết Tông, nhưng kỳ thực đã thầm ngưỡng mộ đại nhân từ lâu, luôn muốn được gia nhập nội môn để theo hầu đại nhân.”
“Hôm nay thấy đại nhân gặp nạn, đệ tử nhất thời xúc động liền theo vào bí cảnh. Chỉ là tư chất đệ tử kém cỏi, mong rằng sẽ không gây thêm phiền phức cho đại nhân.”
Hàng mi dài của Nguyên Kỳ khẽ run, giọng nói mang theo nỗi áy náy và sự ngưỡng mộ, vừa vặn, không lố cũng không thiếu.
Nhưng Tạ Phùng Xuyên vẫn chỉ khẽ cụp mắt, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
"Trong lòng đệ tử có một tâm nguyện, không biết Tư Mệnh đại nhân có thể thành toàn cho không..." Nguyên Kỳ dè dặt ngẩng mắt lên, diễn tròn vai một kẻ ngưỡng mộ nhỏ bé, hèn mọn một cách hoàn hảo.
“Đệ tử không dám mong được Tư Mệnh đại nhân đoái hoài, chỉ cầu mong được lưu lại bên người làm một tạp dịch đệ tử bình thường, mãi mãi theo hầu...”
Đương nhiên, đây không phải vì y sốt sắng muốn làm người hầu cho Tạ Phùng Xuyên.
Mà bởi trong nguyên tác, những kẻ đột nhiên nhảy ra bày tỏ chân tình với Tạ Phùng Xuyên, không đòi làm thị nữ thì cũng xin làm nô bộc, nhiều không kể xiết.
Chỉ là Tạ Phùng Xuyên thanh quy nghiêm ngặt, sống cần kiệm giản dị, ghét sự xa hoa, vốn dĩ chẳng cần ai hầu hạ quanh người.
Nhưng nếu từ chối thẳng, thiện tâm của Tạ Phùng Xuyên lại khiến hắn áy náy, thế nên lần nào sau khi từ chối, hắn cũng sẽ bồi thường cho mấy kẻ pháo hôi ấy một kiện pháp bảo.
Mà lần này ở trong bí cảnh, tình huống lại càng đặc biệt hơn.
Theo logic, chắc chắn Tạ Phùng Xuyên sẽ từ chối y trước, sau đó vì áy náy mà ban cho y một món pháp bảo. Nếu về sau y gặp nguy hiểm, Tạ Phùng Xuyên nhất định sẽ không nỡ khoanh tay đứng nhìn, sẵn lòng liều mạng cứu y.
Nguyên Kỳ ngây ngất chìm đắm trong giấc mộng ôm chặt đùi nam chính.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam trong trẻo, lạnh lùng: “Buông ra.”
Nguyên Kỳ khựng lại, suýt nữa thì buột miệng cảm ơn Tư Mệnh đại nhân, nhưng lập tức nhận ra có điều gì đó sai sai: “Buông... buông ra?”
Chẳng phải giờ này đáng lẽ nên phát cho pháp bảo rồi sao?
Giữa hàng mày của Tạ Phùng Xuyên hiện lên vẻ khó chịu, mí mắt mỏng nhẹ nhàng khép lại.
Nguyên Kỳ thuận theo ánh mắt nhìn xuống, chỉ thấy bản thân lúc nãy vì quá kích động mà nhào hẳn lên người Tạ Phùng Xuyên, hai tay còn nắm chặt lấy vạt áo trắng đang xõa xuống đất của hắn.
Áo trắng của Tạ Phùng Xuyên cũng như chính con người hắn, luôn chỉnh tề đến mức không thể bắt bẻ.
Nhưng bị Nguyên Kỳ túm chặt như vậy, chiếc áo trắng phẳng phiu lập tức nhăn nhúm chẳng khác nào một mớ cải khô.
Nguyên Kỳ vội vàng buông tay, nhưng trên chiếc áo sạch sẽ ấy đã vô duyên vô cớ in thêm hai dấu tay đen sì.
Y lúng túng định lấy tay lau đi, nhưng bàn tay bẩn thỉu càng lau chỉ khiến vết bẩn càng lan rộng.
Tạ Phùng Xuyên nhẹ nhàng xoay hạt bồ đề trắng trong tay, miệng dường như khẽ niệm một câu thanh tâm chú, rồi mở miệng nói: “Đừng lau nữa.”
Giọng của Tạ Phùng Xuyên rất êm tai, tựa như dòng suối trong róc rách chảy.
Chỉ là ba chữ ấy, lại như được nghẹn ra từ cổ họng, mang theo vẻ nhẫn nhịn cực độ.
Nguyên Kỳ ngoan ngoãn ngồi thụp xuống, dáng vẻ nhận sai vô cùng thành khẩn: “Xin… xin lỗi, ta không cố ý.”
“Ừm.”
Tạ Phùng Xuyên khẽ nhắm mắt, dường như không muốn tiếp tục giao tiếp thêm với y.
Nguyên Kỳ bấu lấy tay áo, lắp bắp hỏi: “Vậy… Tư Mệnh đại nhân, những lời ta vừa nói…?”
Tạ Phùng Xuyên mở mắt, từ trên cao nhìn xuống đánh giá y một lượt.
Chẳng hiểu sao, ánh mắt ấy khiến Nguyên Kỳ cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng y lập tức tự an ủi mình, Tạ Phùng Xuyên chính là nam chủ thiện lương trong nguyên tác cơ mà, tuyệt đối sẽ không có ác ý!
"Ngươi không phải người." Tạ Phùng Xuyên lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, giọng điệu dửng dưng không mang theo chút tình cảm.
Mặt Nguyên Kỳ đỏ bừng trong nháy mắt, lắp ba lắp bắp: “Ngươi… ngươi không đồng ý thì thôi! Sao còn mắng ta?”
Tạ Phùng Xuyên chau mày, giọng lạnh như băng: “Trên người ngươi có khí tức của Ma tộc.”
Nguyên Kỳ khẽ mở miệng, đôi mắt ươn ướt lóe lên tia kinh ngạc, bím tóc lệch phía sau cũng theo đó đung đưa.
Quả thực nhân vật pháo hôi mà y xuyên vào là ma nhân.
Nhưng Ma Vương đã kiềm chế dòng máu ma tu trong cơ thể y, đến cả chưởng môn hiện tại của Thiên Khuyết Tông cũng không thể nhận ra thân phận thực sự của y.
Sao Tạ Phùng Xuyên có thể nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Nguyên Kỳ uất ức chỉ trích: “Không lẽ ta muốn trở thành ma nhân sao? Thời đại nào rồi mà ngươi vẫn còn phân biệt chủng tộc?”
Dĩ nhiên, câu này không nhận được sự đáp lại từ Tạ Phùng Xuyên.
Bởi vì trong nguyên tác, dù Tạ Phùng Xuyên là một người hiền lành nhưng cực kỳ căm ghét ma nhân, đối với chúng luôn mang sự oán hận sâu sắc.
Nguyên Kỳ lập tức như bị dội nước lạnh, thu mình vào một góc thoải mái, buồn bã mà thiếp đi.
---
Nguyên Kỳ tỉnh dậy vì cơn khát, cổ họng y như bị lửa thiêu, cơ thể thì nóng bỏng khó chịu, một ngọn lửa vô danh từ sâu trong cơ thể bắt đầu lan ra.
Y che bụng, khuôn mặt ửng đỏ vì mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt hồ ly của y cũng ẩn chứa một chút đỏ hồng, trông thật đáng thương.
Y có linh cảm đây là chuyện gì.
Trong nguyên tác có đề cập, trong bí cảnh mà Tạ Phùng Xuyên vào có một loại độc tên là Hợp Hoan, cần phải song tu với người khác mới có thể giải.
Nếu không chỉ có thể để độc lan đến xương tủy, cuối cùng nổ tung mà chết.
Nhưng trong bí cảnh này vắng tanh, y lấy đâu ra một người sống để giúp giải độc?
Cơn gió từ cửa động thổi qua, cuốn theo lá khô.
Nguyên Kỳ lén ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía Tạ Phùng Xuyên đang ngồi khoanh chân tu luyện, vô thức liếm môi, cơ thể nóng bỏng không thể chịu nổi ma sát vào đống cỏ khô.
Nhưng ngay lập tức, Nguyên Kỳ lắc đầu mạnh mẽ.
Làm sao y lại dám mong đợi Tạ Phùng Xuyên phối hợp giải độc cho mình?
Chuyện này còn điên rồ hơn cả việc để gà trống đẻ trứng nữa.