Thấy mọi người đều cầm muỗng gỗ ăn uống một cách vui vẻ, Jory cũng đành nhập gia tùy tục, cầm lấy muỗng bắt đầu ăn.

Dù là thế giới khác, thì đây cũng là bữa cơm đầu tiên sau khi tỉnh lại.

Hương vị của nó thì... phải nói sao nhỉ – không dầu không muối. Giống như đang ăn yến mạch nấu với nước , hoàn toàn không có vị.

Còn nửa chén đậu Hà Lan kia, Jory chỉ ăn hai thìa rồi đưa phần còn lại cho em gái Jenny.

Jenny nhìn phần đậu Hà Lan trong chén mình đột nhiên nhiều thêm, vô cùng kinh ngạc, hỏi với vẻ không tin nổi:

“Jory ca ca,anh không ăn đậu à?”

Mẹ cũng tỏ vẻ không đồng tình, nhìn Jory rồi nói:

“Jory, con mới tỉnh dậy, phải ăn nhiều thêm chút.”

Jory vội lắc đầu:

“Con ngủ quá lâu rồi, giờ chưa ăn nổi nhiều đến vậy.” – Thật ra là do cậu không quen ăn những món như thế này.

Mẹ nghe vậy thì gật đầu tin tưởng. Dù sao thì, trong hoàn cảnh ai nấy đều ăn không đủ no thế này, nếu không thật sự nuốt không nổi, thì ai nỡ nhường phần ăn quý giá cho người khác – dù là người thân ruột thịt.

Sau bữa trưa, cha và anh Ennio nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại cầm nông cụ ra đồng. Joni cũng xách cuốc ra làm phu dịch trên ruộng công của lãnh chúa.

Ở thời Trung cổ, mỗi gia đình phải cử một người trưởng thành đi làm phu dịch ba ngày mỗi tuần trên đất công của lãnh chúa, coi như nộp thuế bằng sức lao động.

Còn mẹ – Hill – thì dắt theo em gái nhỏ đi phơi cỏ khô. Đây là việc vô cùng quan trọng – nếu cỏ khô không được phơi kỹ, đến mùa đông trâu bò và dê sẽ không có đủ thức ăn, năm sau gia đình sẽ càng thêm khó khăn.

Chờ cả nhà đi hết, Jory mới lặng lẽ đi vào  biệt thự trong không gian. Đây là món quà kỳ lạ mà cậu có được sau khi xuyên không – một không gian tách biệt hoàn toàn, bên trong có biệt thự đầy đủ tiện nghi, lại còn được tích trữ sẵn vô số hàng hóa như siêu th.

Nhưng lúc này, Jory chỉ đơn giản vào rửa mặt tắm rửa sạch sẽ, sau đó nấu một tô mì trứng thơm lừng, ăn no nê, rồi mới bước ra ngoài. Cậu chuẩn bị đi đến giáo đường, cảm tạ mục sư Joshua như lời cha dặn.

Cùng lúc đó, tại giáo đường...

Mục sư Joshua Van Lawrence vừa mới hoàn tất nghi thức dâng lễ. Theo thường lệ, sau nghi thức, ông sẽ dạy dỗ học trò Edward những kiến thức thần học.

Nhưng vài hôm trước, anh trai của Edward vì bệnh mà mất, khiến Edward – vốn là con thứ – trở thành người thừa kế danh hiệu kỵ sĩ, và đã được gia tộc đưa về dạy dỗ riêng.

Joshua lau sạch bàn thờ, đang chuẩn bị nghỉ thì thấy một bóng người nhỏ xuất hiện nơi cửa giáo đường.

Jory bước vào, cúi chào theo nghi thức địa phương:

“Chào ngài, mục sư.”

Joshua ngẩng đầu, thấy là một thiếu niên trạc mười mấy tuổi – chính là con trai út của ông Orr, người mấy hôm trước từng đến xin nước thánh cho con trai sắp chết đuối. Nếu không có sự việc đó, ông Orr cũng chẳng tới cầu xin nước thánh làm gì.

Không hiểu sao, nhìn Jory, ông lại cảm thấy khuôn mặt cậu sạch sẽ hơn người thường, tóc tai cũng gọn gàng, không như đám dân đen dưới thôn bẩn thỉu lôi thôi. Cậu bé này... có vẻ vẫn còn giữ được một chút thể diện.

“Chúc con một ngày tốt lành, Jory. Trông con có vẻ hồi phục không tệ.”

Jory mỉm cười có phần thẹn thùng, nhìn ông đầy cảm kích:

“May nhờ nước thánh ngài ban cho cha con, con mới tỉnh lại được. Thật sự vô cùng cảm tạ ngài, mục sư.”

Joshua mỉm cười:

“Chỉ cần con thành tâm phụng thờ Thánh Chủ, Thánh Chủ sẽ ban cho con phúc lành.”

“Vâng, mục sư, ngài nói rất đúng. Cảm tạ Thánh Chủ.”

Joshua gật đầu hài lòng.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên một giọng nam gấp gáp truyền vào:

“Mục sư ơi…”

Một người dân tự do – Davidoff – hớt hải chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt.

Joshua quay lại nhìn, hỏi:

“Davidoff, có chuyện gì vậy?”

Davidoff thở dốc, rồi gãi gãi vạt áo choàng như thể bối rối, sau đó chắp tay đầy khẩn cầu:

“Mục sư,đứa con gái nhỏ của tôi mấy hôm trước đột nhiên bị ho nặng, ho liên tục không ngớt, ban đêm không ngủ được… Cầu xin mục sư ban cho ít nước thánh và thảo dược.”

Nói rồi, ông lấy từ trong túi ra ba đồng xu, hai tay dâng lên.

Joshua trầm ngâm một lát, rồi nói:

“Đi theo ta.”

Davidoff lập tức theo mục sư đi vào sân sau giáo đường. Một lúc sau, họ quay trở lại – trong tay ông Davidoff là một chiếc chén gỗ, bên trong là một vài loại thảo mộc màu xanh lam, điểm trắng lấm tấm.

Jory nhìn lướt qua, trong lòng giật mình:

Lưu li cự!

Đây là một loại thảo dược thuộc họ tử thảo, thân thảo sống một năm, nguyên sinh tại Haiti, có công dụng giải độc, hạ sốt, trị ho. Thậm chí ở thời Trung cổ châu Âu, nó còn được dùng làm thuốc đắp ngoài da giảm đau.

Jory không ngờ nơi này thật sự có những dược liệu như vậy.

Joshua đặt thêm một muỗng nước thánh vào chén gỗ rồi nói:

“Về nhà, đun thêm hai chén nước sôi, cho số thảo mộc này vào đun, sau đó cho con gái ngươi uống.”

Davidoff ôm chén thuốc, cúi đầu thật sâu:

“Cảm ơn mục sư! Cảm ơn ngài rất nhiều!”

Joshua đáp lại điềm đạm:

“Thánh Chủ luôn ở bên các con. Chỉ cần thành tâm cầu nguyện, bệnh tình con gái ngươi sẽ được chữa khỏi.”

Davidoff nước mắt lưng tròng, liên tục cảm tạ rồi cẩn thận mang chén gỗ rời đi.

Jory nhìn thấy tất cả, trong lòng khẽ động, rồi lên tiếng hỏi:

“Mục sư, ngài vừa dùng thảo dược kia là thuốc trị ho sao? Vậy... thảo dược có thể chữa được hết mọi bệnh à?”

Joshua thoáng khựng lại – loại tò mò này đúng là đặc trưng của đám thiếu niên tuổi mới lớn. Nhưng sự thật là – ông cũng chỉ làm theo sách dược của Giáo hội, căn cứ theo triệu chứng để đưa ra loại thuốc tương ứng. Có điều... không phải bệnh nào cũng được ghi lại trong sách, và không phải bệnh nào cũng có thể chữa khỏi.

Joshua nhẹ lắc đầu:

“Không phải loại cây nào cũng có thể làm thuốc. Phải là loại có ích cho vết thương hay bệnh trạng cụ thể mới được gọi là thảo dược. Mỗi bệnh lại cần loại khác nhau. Jory à, chuyện này… không đơn giản đâu.”

Nói đến đây, ông có phần mất kiên nhẫn:

“Được rồi, Jory, con còn chuyện gì nữa không?”

Jory thức thời lắc đầu, “Không còn gì nữa, cảm ơn ngài, mục sư.”

Joshua gật đầu, phất tay cho qua – rõ ràng chẳng để tâm lắm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play